Đạo Quân

Chương 1804: Mưa nhỏ (1)



Lời này vừa nói ra, không khác nào thừa nhận nữ nhi của mình đã không phải thân thể thanh bạch, bằng không gả cho công chúa là mỹ sự, sao lại ủy khuất Thiệu Bình Ba?

Kỳ thực thanh bạch hay không thanh bạch, nàng sao có thể không biết, không nói cái khác, sau khi nữ nhi trở về lấy nước mắt rửa mặt liền đủ để chứng minh tất cả.

Thái Thúc Hoan Nhi nghe được lời ấy, răng bạc cắn môi, viền mắt đỏ bừng, nguyên lai ở trong mắt mẫu thân cũng cảm thấy thanh bạch của mình bị hao tổn thấp hèn.

Giả Vô Quần chỉ về phía Thái Thúc Hoan Nhi.

“Muốn thuyết phục bệ hạ, chỉ là chuyện nhỏ, không đáng gì! Bệ hạ có đáp ứng hay không, tất cả chỉ ở công chúa, công chúa nguyện ý thì bệ hạ nguyện ý, nếu như công chúa không muốn, thì thần tiên cũng bó tay hết cách! Xin hỏi công chúa một câu, có bằng lòng hay không?

“Hoan Nhi?

Lan quý phi nhìn nữ nhi, lúc này cũng không kịp nhớ tâm tình của nữ nhi thế nào, vội vàng thay thế trả lời:

“Tự nhiên là nguyện ý! Từ cổ chí kim, chuyện cưới gả đều do phụ mẫu làm chủ, Bản cung làm mẹ thay nàng làm chủ! Còn vì sao nguyện ý là được, Bản cung còn không minh bạch, nguyện nghe cao kiến của tiên sinh!

“Muốn bệ hạ đáp ứng, nói khó cũng khó, nói không khó cũng không khó. Sự tình này, thời cơ, địa điểm, nhân vật, hỏa hầu và trường hợp đều không sai được...

Nguyên Tòng nhanh chóng nói.

Nghe được kế sách diệu như vậy, hai tay của Lan quý nhân đan lấy nhau, liên tục gật đầu, hai con mắt phóng ra thần thái dị dạng, mặt đầy hưng phấn, hôm nay mới biết như thế nào là diệu kế.

Thái Thúc Hoan Nhi cũng có chút sững sờ, thật muốn như vậy mà nói, bản thân thật sẽ gả cho người kia...

Ở trước hôm nay, nàng chưa bao giờ nghĩ qua mình có khả năng sẽ gả cho người kia, thế nhưng đến ngày hôm nay, nghe xong phương pháp của Giả Vô Quần, nàng phát hiện đích xác có khả năng này.

Chẳng biết vì sao, nàng bỗng nhiên tìm tới một loại khoái cảm trả thù khó có thể dùng lời diễn tả được.

Mà cảm giác trả thù, làm tâm tư nàng hoảng hốt, trong đầu hồi tưởng hình ảnh ở nông trại, mình đánh đổ cơm canh, người kia ngồi xổm xuống nhặt lên, lại từ từ nhét vào trong miệng mình...

Nguyên Tòng không ngừng nói, nói đến phần sau, gò má đã hơi co giật, trong lòng nói thầm, Ngưu Hữu Đạo từ đâu đào ra người thủ đoạn nham hiểm như thế?

Trước đó liên tiếp bố trí, còn không cảm thấy cái gì, đợi đến lúc lộ ra kế hoạch, mới biết gia hỏa không lưỡi này bẫy người như thế nào!

Giả Vô Quần dừng lại, Nguyên Tòng cũng dứt lời.

Lan quý nhân kinh hỷ tiến lên hai bước, thở dài nói:

“Tiên sinh quả nhiên diệu kế! Nhưng...

Quay đầu lại nhìn nữ nhi của mình.

“Hoan Nhi gả cho hắn, nếu trong lòng hắn mang oán hận, ra sức thất lễ ngược đãi Hoan Nhi, kia nên làm thế nào cho phải?

Giả Vô Quần:

“Lấy sắc đẹp mạo mỹ của công chúa, nếu như thanh bạch, là một đoạn lương duyên, hắn sao sẽ ngược đãi? Coi như có tỳ vết, thì là người nào đó tạo nghiệt? Hắn không đến gánh, thì ai gánh đây? Nương nương, hắn ngược đãi ai cũng được, cũng không dám ngược đãi công chúa, Tấn quốc này là của bệ hạ, chỉ cần bệ hạ còn một ngày, chỉ cần Thái Thúc gia tộc vẫn nắm giữ Tấn quốc, nữ nhi của Thái Thúc gia còn chưa tới phiên Thiệu Bình Ba hắn đến ức hiếp! Nếu như đại quyền của Thái Thúc gia không còn, tính toán cái này còn có tất yếu sao?

“Hắn không chừa thủ đoạn nào, chính là vì tiền đồ, tiền đồ liên hệ với Thái Thúc gia, hắn bất quá là một thần tử ở trước mặt bệ hạ, vinh hoa phú quý đều ở trong tay bệ hạ. Vẫn là câu nói kia, xin hỏi nương nương, Thiệu Bình Ba có thể bỏ tất cả đã đạt được hay không? Nếu hắn có thể bỏ, nếu có cốt khí kia, sao sẽ dùng thủ đoạn xấu xa như vậy!

“Nương nương, coi như công chúa gả cho hắn hơi có ủy khuất, lẽ nào còn có thể ủy khuất hơn hiện tại sao? Là chịu ủy khuất nho nhỏ, hay chịu nhục nhã chung thân không thể tẩy sạch này, nương nương tự mình quyết đoán, Giả mỗ đến đây là hết lời!

Nói xong mỉm cười, hắn ngược lại hy vọng Thiệu Bình Ba có thể từ bỏ tất cả ở Tấn quốc chạy trốn.

Lan quý phi nghe xong, mừng rỡ cảm tạ không ngớt:

“Dưới thanh danh vang dội không có hư sĩ, hôm nay mới biết Ẩn tướng tuyệt đối không phải chỉ là hư danh, đáng hận bên người Bản cung tất cả đều là hạng người tầm thường, nếu có thể sớm gặp tiên sinh giải thích nghi hoặc, Hoan Nhi làm sao rơi vào mức độ như ngày hôm nay, tiên sinh thật là cao nhân!

Giả Vô Quần mặt ngoài khiêm tốn mỉm cười xua tay, nhưng trong lòng lại nói thầm, sớm gặp? Trước kia Giả Vô Quần ta ăn no rửng mỡ mới sẽ can dự chuyện hậu cung nhà các ngươi.

Nguyên Tòng lại lần nữa nói thay:

“Giả mỗ còn có công vụ tại người, xin được cáo lui trước.

Lan quý phi vội nói:

“Tiên sinh phải đi sao? Ài... vinh hạnh gặp tiên sinh, được tiên sinh trợ giúp, Bản cung thực không biết nên cảm tạ thế nào mới tốt, tiên sinh ở trong kinh có gì cần Bản cung hỗ trợ, không ngại nói thẳng, có thể làm được, Bản cung nhất định tận lực.

Giả Vô Quần lắc đầu, cười chắp tay, xoay người rời đi.

Đừng nói nữ nhân này không giúp được hắn cái gì, coi như có thể giúp, hắn tạm thời cũng sẽ không đi quá gần với nàng, miễn cho rước lấy hiềm nghi.

“Hoan Nhi, còn không mau cảm ơn tiên sinh.

Lan quý phi giục nữ nhi một tiếng, nhưng Thái Thúc Hoan Nhi cúi đầu, căn bản không có bất kỳ phản ứng.

Không có biện pháp làm gì nàng, Lan quý phi chỉ có thể bước nhanh tới cửa nhìn theo.

Nhìn thấy hai người Giả Vô Quần đi ra, Mạch Đức Mãn lập tức đi theo.

Quách Văn Thượng lại không biết nên theo bên nào mới tốt, cuối cùng trước tiên bước nhanh đến trước mặt Lan quý phi, cáo lễ từ biệt.

Lan quý phi căn dặn chớ quên đạo đãi khách, Quách Văn Thượng liên tục đáp ứng, sau đó tranh thủ rời đi, có thể nói bước nhanh truy đuổi theo Giả Vô Quần, vừa đi vừa hỏi:

“Tiên sinh nói gì với nương nương?

Lo lắng vị này nói nhăng nói cuội gì đó.

Giả Vô Quần đưa tay ở sau lưng Nguyên Tòng tùy tiện viết vài chữ, Nguyên Tòng nói:

“Vài lời an ủi Thất công chúa mà thôi!

Sau khi mọi người xuống núi không lâu, Lan quý phi cũng muốn hạ sơn, nhưng khi trải qua chủ điện của Hỏa Thần Miếu, Lan quý phi không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên kéo nữ nhi, lại lần nữa tiến vào trong chính điện, quỳ gối ở trước tượng Hỏa Thần.

Lan quý phi quỳ lạy, ánh mắt nhìn tượng thần lộ ra thành kính vô tận.

Lần này, nàng xem như lĩnh giáo Hỏa Thần Miếu linh nghiệm, trước ở trong cung nghe được cái gì thiêu hủy vận rủi trong lòng cũng không tin lắm, thuần túy là không tin cũng muốn tới thử xem, để cầu tâm an. Ai nghĩ vừa đến lại đụng phải ẩn tướng Tống quốc, thuận miệng đưa ra phương pháp giải quyết.

Hai mẹ con đứng dậy, nhìn thấy Miếu Chủ, Lan quý phi khẽ mỉm cười, phất tay nói:

“Thưởng...

Lời ra khỏi miệng lại đổi giọng.

“Dâng lên tiền nhan đèn gấp đôi!

Lập tức có cung nữ tiến lên, lần nữa dâng kim phiếu.

Miếu Chủ hai tay nhận kim phiếu, khom người cảm ơn.

Hai mẹ con ra chính điện, Lan quý phi ngửa mặt lên trời thở phào một hơi nói:

“Hồi cung!

Vừa nãy lúc nàng quỳ lạy đã thầm cầu khẩn Hỏa Thần, nếu thật có thể toại nguyện, nhất định lại đến lễ tạ thần!

Ra lệnh một tiếng, hộ vệ minh phòng ám bố ở trong Hỏa Thần Miếu cấp tốc rút đi, hộ vệ quý nhân trong cung xuống núi.

Mà thời điểm mọi người mới ra Hỏa Thần Miếu không bao lâu, một tên thái giám lại lén lén lút lút chạy về chủ điện của Hỏa Thần Miếu, trực tiếp tìm Miếu Chủ, không nói hai lời, duỗi tay một cái!

Miếu Chủ cúi đầu khom lưng, lấy ra kim phiếu trong tay áo, Lan quý phi ban thưởng tiền nhan đèn trích ra một nửa, cung cung kính kính giao cho thái giám.

“Công công đi thong thả!

Cực kỳ thức thời, nào còn có chút ra vẻ đạo mạo nào như ở trước mặt Lan quý phi.

“Ha ha, không tiễn!

Thái giám thu kim phiếu xem nghênh ngang rời đi.

Hỏa Thần Miếu cái gì, hắn mới không tin vật quỷ này, theo hắn biết, Miếu Chủ có thể ở trong này phát tài, hàng năm không biết đút lót người trong quan phủ bao nhiêu, cũng chỉ có thể lừa gạt được những quý nhân trong cung, bá tánh bình thường mà thôi, vẫn là kim ngân tới tay chân thật nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.