Đạo Quân

Chương 1806: Uy chấn triều đường



Đi tới bên cây cột, thấp giọng hỏi:

“Có chuyện gì?

Thái giám thấp giọng hồi đáp.

“Thất công chúa đến, đội mưa đứng ở ngoài điện, yêu cầu gặp bệ hạ.

Đào Lược hạ giọng nói:

“Hồ nháo, Kim Loan Điện là địa phương xử lý quốc sự. Đi nói cho công chúa, đang tảo triều, để nàng trở về, có sự tình gì để tan triều lại nói.

Thái giám kia nói:

“Tiểu nhân cũng khuyên, nhưng Thất công chúa nói rồi, hiện tại nàng muốn gặp, không để nàng gặp mà nói, nàng sẽ chết ở bên ngoài, nói là chúng ta bức tử nàng!

“Tê...

Đào Lược cả kinh, cũng có chút do dự, nếu bức người tự sát liền không xong, xảy ra sự tình như vậy, vị kia thật có khả năng làm được, thật muốn chết người mà nói, không phải là sự tình bọn hắn có bức tử hay không, truyền đi đều sẽ cho rằng là hoàng đế bệ hạ bức tử nữ nhi của mình.

Hắn biết rõ, hoàng đế coi Thất công chúa như hòn ngọc quý trên tay, cực kỳ thương yêu, xuất hiện sự tình như vậy hoàng đế cũng không muốn nhìn thấy, nhưng bệ hạ là vua của một nước, có chút sự tình không thể không làm!

Sau khi sự tình phát sinh, hoàng đế cũng rất đau lòng, nhưng hoàng đế sẽ không để người nhìn thấy, thậm chí hoàng đế không dám đi gặp nữ nhi!

Suy tư một chút, nhấn tay ra hiệu hắn chờ, sau đó xoay người rời đi cây cột che giấu, không nhanh không chậm đến bên bảo tọa, cúi người nói thầm ở bên tai Thái Thúc Hùng:

“Bệ hạ, Thất công chúa đến, đang đội mưa ở ngoài điện, yêu cầu gặp bệ hạ!

Thái Thúc Hùng bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía ngoài điện, không nhìn thấy nữ nhi, nhưng biết bên ngoài đang mưa, ánh mắt lấp lóe, nghiêng đầu thấp giọng nói:

“Không hiểu quy củ sao? Để nàng trở về! Nói bản vương tan triều sẽ gặp nàng.

Đào Lược:

“Bệ hạ, Thất công chúa nói rồi, nếu như hiện tại không gặp, nàng sẽ… chết!

Hai tay Thái Thúc Hùng đột nhiên nắm chặt tay vịn hai bên, đốt ngón tay căng thẳng, nhìn chằm chằm bầu trời âm u bên ngoài.

Tiếng nói trong điện không biết ở thời điểm nào dừng lại, dù các triều thần đều không biết phát sinh cái gì, nhưng đều nhìn ra bệ hạ có việc, từng cái từng cái theo dõi phản ứng của hắn, âm thầm phỏng đoán.

Sau một lúc lâu, Thái Thúc Hùng từ từ nói:

“Để cho nàng vào đi!

Đào Lược lập tức xoay người, phất tay ra hiệu.

Thái giám kia vội vàng chạy ra ngoài, ra điện thấy công chúa còn đứng ở trong mưa, vội vàng chạy xuống, phất tay lệnh binh sĩ ngăn cản tránh ra, dưới tình thế cấp bách chân trượt, trực tiếp ngã nhào, suýt chút nữa lăn xuống bậc thang.

May mà bên cạnh có tướng sĩ khẩn cấp kéo hắn, bằng không lăn xuống như vậy, không vỡ đầu chảy máu mới lạ.

Sau khi đứng lên lại liều mạng chạy xuống, các tướng sĩ thỉnh thoảng đưa tay, chỉ lo hắn lại ngã xuống, thái giám có thể ra vào Kim Loan Điện, có thể tùy thời nói chuyện với đại nội tổng quản Đào Lược, địa vị ở trong cung tuyệt đối không thấp.

Chính bởi vì địa vị không thấp, mới biết khá nhiều sự tình trong cung, mới biết bệ hạ hổ thẹn với nữ nhi, người hoàng đế để bụng, hắn làm sao có thể không để bụng?

“Tránh ra, tránh ra, đều tránh ra, bệ hạ có chỉ, tuyên Thất công chúa vào điện!

Thái giám vội vàng phất tay, đẩy lui thủ quân, lại đến trước mặt Thái Thúc Hoan Nhi liên tục cúi đầu khom lưng nói:

“Thất công chúa, bệ hạ tuyên ngài vào điện.

Thủ quân lui qua hai bên, Thái Thúc Hoan Nhi hít sâu một hơi, cất bước tiến lên thềm ngọc.

“Thất công chúa, ngài cẩn thận, ngày mưa bậc thang rất trơn.

Thái giám nói, vẻ mặt đau lòng đưa tay giúp đỡ Thái Thúc Hoan Nhi, một tay khác giơ lên, giúp nàng che gió che mưa một chút.

Đại điện lặng ngắt như tờ, hoàn toàn tĩnh mịch, nghe được cả tiếng kim rơi, thấy Thái Thúc Hùng và Đào Lược đều nhìn chằm chằm ngoài điện, bọn hắn cũng quay đầu nhìn ra ngoài điện, đoán chừng là có người nào muốn tới.

Chờ một lát, hai người từng bước xuất hiện ở trong tầm mắt.

Thái Thúc Hoan Nhi leo lên thềm ngọc, đến dưới mái hiên đại điện thì vung tay lên, thái giám kia lui qua một bên.

Thái giám vội vàng lui lại, nhưng Đào Lược đứng ở trong điện nhìn hắn che mưa, âm thầm gật đầu, cảm thấy ở trước mặt bệ hạ làm tốt lắm, là người dụng tâm hơn nữa có tâm, gia hỏa này có thể dùng!

Lan quý phi ở xa xa nhìn, nhìn thấy nữ nhi vào điện, khẩn trương tóm chặt xiêm y ở ngực...

Đợi Thái Thúc Hoan Nhi bước qua ngưỡng cửa tiến vào đại điện, một bước một vũng nước, các đại thần mới thấy rõ nữ nhân cả người ướt nhẹp kia là ai.

Thất công chúa đến rồi? Các đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, từng cái từng cái không lên tiếng, ánh mắt lúc thì nhìn Thái Thúc Hùng, lúc thì nhìn Thái Thúc Hoan Nhi, trong lòng thở dài.

Thái Thúc Hoan Nhi xuất hiện, thậm chí để không ít triều thần trong lòng xấu hổ, từ trình độ nào đó, Thái Thúc Hoan Nhi hy sinh trả giá, cũng là vì có thể để bọn hắn tiếp tục sừng sững ở trên triều đình, hoặc là nói có thể còn sống đứng ở trong này.

Thái Thúc Hùng cao cao tại thượng mặt không hề cảm xúc, nhưng bản thân hắn cũng không biết mình như thế nào, dường như có thể thấy rõ trên gương mặt nữ nhi trượt xuống mắt, cũng gầy gò hơn rất nhiều.

Nữ nhi lẻ loi, ướt sũng tựa như u linh đi tới, làm hai tay hắn lần nữa nắm chặt tay vịn, đau lòng, đau lòng không cách nào hô hấp!

Hắn nhớ mang máng khi nữ nhi còn bé ở trong ngực kéo chòm râu của hắn, nói mơ ác mộng, mơ tới xú ma ma đang mắng nàng.

Hắn cười ha ha, ôm nàng nói, không cần sợ, chỉ cần phụ hoàng còn sống, sẽ không để bất kỳ người nào thương tổn Hoan Nhi của phụ hoàng!

Giờ khắc này hắn ý thức được, hắn nuốt lời, hơn nữa...

Thái Thúc Hoan Nhi dừng bước, nửa ngồi nửa quỳ hành lễ.

“Nữ nhi tham kiến phụ hoàng!

Thái Thúc Hùng nuốt một ngụm nước bọt, mới uy nghiêm nói:

“Miễn lễ!

Ai biết hắn vừa miễn lễ, Thái Thúc Hoan Nhi lại quỳ xuống hành đại lễ, lớn tiếng nói:

“Nữ nhi oan uổng, xin phụ hoàng giải oan cho nữ nhi!

Nàng vẫn là lần đầu tự tiện xông vào triều đường, từ nhỏ được dạy dỗ, chỗ này không phải địa phương các nàng có thể đến, nhưng ngày hôm nay nàng đến rồi.

Trước đó thời điểm mẫu thân buộc nàng đến, nàng còn sợ sệt, trước khi leo lên bậc thang nàng cũng khẩn trương, nhưng đi vào nhìn thấy nam nhân cao cao tại thượng kia, trong lòng bỗng dâng lên hận ý, không sợ, một chút cũng không sợ, chưa bao giờ tỉnh táo qua như thế, thanh âm lớn hơn nữa thẳng thắn dứt khoát!

Oan uổng? Giải oan? Chúng thần hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ muốn nói sự tình Tây Bình Quan?

Sự tình này, mọi người đều hết sức lảng tránh, không ai đề cập, lúc này mọi người càng ngày càng lặng lẽ không dám hé răng.

Thái Thúc Hùng cũng sợ, lần đầu cảm thấy có chút sợ ở trước mặt nữ nhi, bị làm cho không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hắn có chút hối hận, hối hận không nên nhẹ dạ để nữ nhi đi vào, nhưng nữ nhi ở dưới tình huống như vậy, nói muốn tự sát, chỉ sợ không phải chuyện cười!

Đào Lược cũng im lặng, không dám thở mạnh, lặng lẽ quan sát thần sắc phản ứng của Thái Thúc Hùng.

Một đám nam nhân trong ngày thường quyền thế ngập trời, cũng bị nữ tử yếu đuối kia dọa sợ, không một người dám lên tiếng, có người còn hơi rụt rụt thân thể lại!

Có người thầm cười khổ, bệ hạ a, đang yên đang lành, ngài để công chúa chạy vào làm gì, huyên náo đến mọi người lúng túng, ngài không nên để cho nàng đi vào a!

Thái Thúc Hoan Nhi lần nữa lớn tiếng nói:

“Nữ nhi oan uổng, xin phụ hoàng giải oan cho nữ nhi!

Lúc này Thái Thúc Hùng mới tỉnh hồn, bị làm cho không có biện pháp, không mở miệng không được a.

“Trước tiên đứng lên lại nói.

Thái Thúc Hoan Nhi lớn tiếng nói:

“Nếu như phụ hoàng không nghe nữ nhi trần thuật oan tình, nữ nhi không dậy!

Trong lòng Thái Thúc Hùng hơi có lửa giận, nhưng tận lực khắc chế nói:

“Nói!

Thái Thúc Hoan Nhi:

“Nữ nhi nghe được lời đồn đại, nói nữ nhi ở Tây Bình Quan đã bị Trần Trường Công làm bẩn thanh bạch, đây là tin đồn, tuyệt đối không có sự tình này, nữ nhi trong sạch, cùng Trần Trường Công tuyệt đối không hề cẩu thả, nữ nhi chỉ là đi tới cổ vũ sĩ khí, xin phụ hoàng minh giám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.