Ở dưới tình huống chưa hết lương thực đã thiếu lương thực như vậy, kẻ có tiền còn ra sức mua lương tích trữ, vô số bách tính bắt đầu có tiếng oán than dậy đất!
Này đã dao động đến căn cơ thống trị của Tần quốc!
Ngọc Thương tự mình đi Hàn quốc, Yên quốc, bỏ tiền cầu lương, nhưng ai sẽ bán? Cho dù cất rượu kiếm được tiền phun ra cả gốc lẫn lãi, cũng sẽ không ai bán lương.
Không phải không muốn bán, mà là bán không nổi, trừ kho lúa thiên hạ của Vệ quốc, bất kể là Hàn quốc hay Yên quốc đều không thể thỏa mãn số lượng của Tần quốc, trong hai nước còn có thật nhiều bách tính ăn không đủ no, thật muốn thắt lưng buột bụng bán cho Tần quốc, quốc gia của mình sẽ xảy ra vấn đề.
Huống chi dấu hiệu đại loạn đã hiện, các quốc gia đều yên lặng trữ lương chuẩn bị chiến tranh, nào có dư bán cho Tần quốc.
Cho dù là Nam Châu từng hợp tác mật thiết với Hiểu Nguyệt Các, Thương Triêu Tông cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Nói thấy chết không cứu có lẽ hơi quá, nhưng mục đích lớn nhất của Yên quốc và Hàn quốc là muốn bức Tần quốc quyết tử công phá Tây Bình Quan, chỉ có ép Tần quốc lên tử lộ, Tần quốc mới sẽ không tiếc trả giá.
Bất kể là Thương Triêu Tông hay Hàn quốc đều đang chờ, Tần quốc công không phá được Tây Bình Quan, bọn hắn viện lương cũng vô dụng.
Nếu như không công được, còn viện trợ lương thực để Tần quốc kéo dài hơi tàn trái lại sẽ bất lợi cho Yên, Hàn, không bằng để bọn hắn tự mình tan vỡ!
Đạo lý rất đơn giản, Tần quốc có thể công phá, có thể giúp Tề, Vệ áp chế dã tâm của Tấn quốc thì thôi.
Nếu không thể, sau khi Tấn quốc dẹp yên Tề, Vệ tất nhiên sẽ nghỉ ngơi, muốn vững chắc địa bàn, không có nỗi lo về sau mới có thể xua binh đông tiến.
Một Tần quốc kéo dài hơi tàn là không ngăn được thế tiến công của Tấn quốc, đã như vậy, còn không bằng để Tần quốc vô lực chống đỡ, hai nước Yên, Hàn nhân cơ hội ung dung càn quét, thừa dịp Tấn quốc nghỉ ngơi ổn định địa bàn, Yên, Hàn cũng có thể nắm chặt thời gian xâm chiếm địa bàn Tần quốc, sau đó lại liên thủ đối kháng Tấn quốc.
Nói trắng ra, Yên, Hàn cũng nhìn chằm chằm Tần quốc, các nước đều mang Tần quốc lên bếp lửa nướng, nướng chín rồi, vậy thì nhìn ai có thể tiên hạ thủ vi cường!
Trước đó Thương Triêu Tông triệu tập các nước thương nghị kháng Tấn, chỉ là hành động vớ vẩn, đều là đến xem tình huống, từng người mang ý đồ riêng, có thể đàm phán được mới là lạ.
Đương nhiên, Nam Châu không chịu giúp đỡ cũng có nhân tố Ngưu Hữu Đạo, Thương Triêu Tông hỏi qua ý kiến của Ngưu Hữu Đạo, ý kiến của Ngưu Hữu Đạo rất đơn giản, một hạt gạo cũng không cho!
Ngưu Hữu Đạo đang chờ, đang quan sát, cũng dồn Hiểu Nguyệt Các vào chỗ chết, xem Ngọc Thương có thể vận dụng lực lượng khác đến giúp đỡ hay không.
Lúc trước ở Thánh cảnh, Sa Như Lai nói vẫn làm hắn canh cánh trong lòng, Ngọc Thương cuốn vào sự tình ám sát Ninh vương Thương Kiến Bá năm đó, mà Thương Kiến Bá là Ngọc Thương tự tay giết. Khi Đông Quách Hạo Nhiên chết xuất hiện Nha Tướng, báo trước sau lưng sự kiện có quan hệ tới Ô Thường. Mà Thương Kính rõ ràng là hắn cho Ngọc Thương, Ngọc Thương lại nói là Đồng Mạch cho, Ngọc Thương không nói thật, lại một mực ăn khớp với hồ sơ mật của Phiêu Miểu Các, có người sửa chữa hồ sơ mật của Phiêu Miểu Các! Là ai?
Đến mức độ này, đối thủ chủ yếu của Ngưu Hữu Đạo đã chuyển về phía tầng thứ cao hơn!
Nói chung, đều là dồn Tần quốc vào chỗ chết, đối mặt nội bộ Tần quốc càng lúc càng loạn, Tần quốc vừa lập quốc đối mặt tan vỡ, Ngọc Thương rốt cục ngồi không yên, cực kỳ nổi giận, rốt cục hạ sát thủ với Điền Chính Ương!
Sai không ở Điền Chính Ương, Ngọc Thương phán đoán sai tình thế cũng có một phần nhân tố rất lớn, nhưng thời điểm này không thể để hắn đi ra gánh oan ức, chỉ có thể là Điền Chính Ương chết!
Thừa dịp tiền tuyến sĩ khí đê mê, tiền tuyến và kinh thành cơ hồ đồng thời động thủ, tiền tuyến xử tử Điền Chính Ương cùng với một nhóm thủ hạ tâm phúc, bên kinh thành thì bắt vợ con Điền Chính Ương vào nhà giam, tạm thời chưa giết!
Ra tiền tuyến chấp hành là Hiểu Nguyệt Các, nhưng người phụ trách chấp hành lại là Mã Trường An.
Mã Trường An thay thế Điền Chính Ương, tiếp tục dẫn quân tấn công Tây Bình Quan, bên cạnh bị người Hiểu Nguyệt Các khống chế gắt gao, đừng hòng chạy, người nhà cũng bị triều đình bắt xuống làm con tin, không hạ được Tây Bình Quan, hậu quả có thể tưởng tượng!
Thế cục đến mức độ này, Mã Trường An cũng hối hận không thôi, từng cầu La Chiếu ra tay.
Hắn cầu La Chiếu vô dụng, ngay cả Ngọc Thương mời La Chiếu, La Chiếu cũng không đáp ứng, không phải không muốn đáp ứng, mà là không thể đáp ứng.
La Chiếu không ngốc, sớm làm không làm, hiện tại thế cục đã như vậy, thủ quân của Doãn Trừ đã chuẩn bị thỏa đáng, hắn đi tấn công Tây Bình Quan lại có thể làm gì? Thời điểm này giết Điền Chính Ương, hắn đi tiếp quản nhân mã của Điền Chính Ương, làm sao hiệu lệnh? Cũng chỉ có Mã Trường An trên tay nắm nhân mã của mình đi mới có thể điều động được.
Đạo lý chính là như thế, La Chiếu không chịu ra mặt thống quân, đến mức độ này, hắn chỉ có thể dựa theo trước đây Ngọc Thương nói, nhân cơ hội thanh tẩy dòng chính của Điền Chính Ương và Mã Trường An, sau đó bản thân lại toàn diện tiếp nhận binh quyền!
Tần quốc ở dưới tình huống như vậy, nếu như sau lưng lại có cản tay, cuộc chiến này hắn không có biện pháp đánh!
Tây Bình Quan, Mã Trường An phát động một trận tiến công quy mô lớn, nhưng thất bại rồi!
Tin thất bại truyền trở về!
Hoàng cung Tần quốc, Ngọc Thương ngồi ở trong phòng tối đen, lặng im không nói.
Lặng im một lúc lâu, bỗng nhiên Ngọc Thương ở trong bóng tối thăm thẳm ai thán một tiếng.
“Ngưu lão đệ, ngươi chết quá sớm, cũng hại ta thê thảm theo!
Chạy đi cầu Yên quốc, cầu Tử Kim Động, cầu Thương Triêu Tông, đều vô dụng. Hắn suýt chút nữa thì quỳ xuống, nếu quỳ hữu dụng, hắn thật sẽ quỳ, thời điểm này mặt mũi là cái rắm gì, đợi ổn định xong còn có cơ hội đòi lại!
Lúc này, hắn hoài niệm Ngưu Hữu Đạo không gì sánh được, chuyện đến nước này mới phát hiện vẫn là thời điểm hợp tác với Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nhất, tuy cũng sẽ có tranh chấp, nhưng sự tình gì cũng dễ thương lượng, nếu Ngưu Hữu Đạo ở đây, bằng bản lĩnh của Ngưu Hữu Đạo và lực ảnh hưởng đối với Yên quốc, sự tình cầu viện có lẽ có chuyển cơ.
Nhưng cũng chỉ có thể cảm khái, biết coi như Ngưu Hữu Đạo sống cũng bị nhốt ở trong Thánh cảnh, không liên lạc được.
Cái gọi là hại hắn, là trách Ngưu Hữu Đạo không nên cho hắn bí phương cất rượu, cũng đang trách mình thiển cận, không nên quá tham.
Nhưng rất nhiều chuyện theo tình huống lúc đó mà nói là khó tránh khỏi, Ngưu Hữu Đạo rất hào phóng, bí phương nói cho liền cho, hắn không nhịn được. Mà lúc đó Tần quốc tân lập, cần rất nhiều tiền tài tới ổn định lòng người, cải thiện cục diện, có biện pháp cấp tốc thu lợi, hắn làm sao nhịn được không dùng?
...
Trời lờ mờ sáng, trong trung quân của quân Tề, Hô Diên Vô Hận lấy được tình báo, nhìn thấy tin Điền Chính Ương qua đời, khẽ lắc đầu.
Từ khi biết Doãn Trừ chiếm được Tây Bình Quan, hắn liền biết khó công, đặc biệt là binh mã Tề quốc hắn không am hiểu tác chiến ở vùng núi, cho nên hắn quả đoán từ bỏ, bức Tần quốc không tiếc trả giá, lấy Tây Bình Quan tiêu hao lực lượng Tấn quốc!
Sự thực chứng minh hắn phán đoán không sai, Tần quốc là thật không tiếc trả giá.
Nhấn xuống tin Điền Chính Ương qua đời, Hô Diên Vô Hận lại xoay người đi về phía địa đồ, nhíu mày, thần sắc sầu lo.
Trạng thái trên địa đồ biểu hiện, sau khi Cao Phẩm thất bại, đã lần nữa xây dựng ra phòng tuyến vững chắc, làm thế tiến công của quân Tề bị ngăn trở khắp nơi.
Người ngoài nghề nhìn không hiểu, nhưng hắn nhìn ra ý tứ của Cao Phẩm, có nhiều chỗ tình nguyện bỏ thủ, cũng muốn lui giữ vùng núi chế tạo trận địa phòng ngự, ở mức độ lớn nhất nhược hóa uy lực kỵ binh tiến công của Tề quốc.
Mà sau khi vững chắc phòng tuyến, Cao Phẩm lại phái ra nhân mã từng bước nuốt chửng địa bàn của các thế lực thái độ mơ hồ!