“Trước đó không hề có dấu hiệu, ta cũng không dự phòng, bị đánh trở tay không kịp, phản ứng lại đã muộn, đã giãy dụa ở trong cạm bẫy!
Thiệu Tam Tỉnh:
“Vậy cũng chỉ có thể mời chưởng quỹ hỗ trợ.
Thiệu Bình Ba gật đầu.
“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng sự tình này động tĩnh huyên náo quá lớn, hành vi dị thường rất dễ dàng bị Phiêu Miểu Các phát hiện, chỉ sợ chưởng quỹ cũng không dám nhúng tay. Nhưng chuyện đến nước này phải thử một chút, liên hệ chưởng quỹ, để hắn vận dụng lực lượng, giết Thất công chúa hoặc khống chế Khí Vân Tông quấy rầy triều chính, hai người để hắn tự do chọn một, hắn cảm thấy biện pháp nào tốt thì dùng.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu.
“Được, ta sẽ liên hệ hắn.
Thiệu Bình Ba:
“Vẫn là câu nói kia, sự tình này động tĩnh quá lớn, ta đánh giá khả năng chưởng quỹ nhúng tay không lớn, không hẳn sẽ đáp ứng giúp ta. Chưởng quỹ rất trọng yếu với ta, nếu như hắn thực không có nắm chắc, ta cũng không tiện miễn cưỡng, ta cũng không hy vọng nhìn thấy hắn có chuyện, hắn có chuyện tất nhiên sẽ liên lụy ta, kia là vạn kiếp bất phục, đến lúc đó ngươi ta ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Thiệu Tam Tỉnh:
“Đại công tử có ý gì?
Thiệu Bình Ba:
“Làm chuẩn bị vẹn toàn, nếu như hắn không chịu giúp đỡ, thì để hắn hỗ trợ một chuyện khác, tìm ra đối thủ của ta là ai! Xảy ra sự tình không đáng sợ, đáng sợ nhất là ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, người này quá nguy hiểm, tìm ra để còn phòng bị!
“Đợi ta đứng vững gót chân, tất trừ người này! Mặt khác để chưởng quỹ hỗ trợ quan tâm, trên triều người nhằm vào ta lấy ai làm chủ... Muốn tự tại, không diệt trừ một nhóm người chấn nhiếp là không được!
Nói xong quay đầu lại nhìn Thiệu Tam Tỉnh.
“Những sự tình này, không thể để người Hắc Thủy Đài đi thăm dò, ta trên tay lại không có lực lượng khác, chỉ có thể xin chưởng quỹ hỗ trợ.
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu.
“Minh bạch!
Nhìn đường chân trời càng ngày càng sáng, Thiệu Bình Ba than thở.
“Vốn tưởng Ngưu Hữu Đạo chết rồi có thể thở một hơi... Ta ngược lại muốn nhìn xem là vị nào hạ ngoan thủ như vậy, trên triều ẩn giấu nhân vật như vậy, trước đó ta lại không nhận ra!
Trong mắt lóe lên vẻ ngoan lệ.
Nói đến Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Tam Tỉnh hơi chút âm u, lúc trước Ngưu Hữu Đạo khiến cho đại công tử thân bại danh liệt, đến nỗi đại công tử tức giận nôn ra máu, bây giờ lại bốc lên một người muốn đại công tử thân bại danh liệt, đồng dạng làm đại công tử tức giận đến nôn ra máu.
Ngưu Hữu Đạo bị vây ở trong Thánh cảnh, đại công tử xuất sơn chưa gặp qua đối thủ, đang một đường phiên vân phúc vũ, ai biết Ngưu Hữu Đạo vừa chết, lại bốc lên một cái quấy rối.
“Đại công tử, bây giờ đi đâu?
Thiệu Tam Tỉnh lo lắng hỏi, muốn sớm làm chuẩn bị.
Thiệu Bình Ba:
“Ra sự tình như vậy, ta tạm thời cũng vô tâm nghĩ cái khác, không giải quyết hậu hoạn, cái gì cũng không làm được. Tạm thời không đi đâu cả, thừa dịp thân thể có bệnh, có thể tạm thời không trả lời bệ hạ, trước tiên kéo ít ngày, chờ tin tức bên chưởng quỹ lại quyết định! Ngươi nhanh đi liên hệ.
“Vâng!
Thiệu Tam Tỉnh đáp lại.
Có chút sự tình không ra Thiệu Bình Ba dự liệu, vị chưởng quỹ kia lo lắng sự tình động tĩnh quá lớn, người quan tâm quá nhiều, không chịu vận dụng lực lượng Phiêu Miểu Các ám sát Thất công chúa, chớ nói chi là khống chế Khí Vân Tông can thiệp, quá dễ dàng lộ ra kẽ hở.
Bất quá tra ra là ai ở hậu trường ném đá giấu tay lại không có vấn đề, hơi dẫn dắt Phiêu Miểu Các quan tâm, Phiêu Miểu Các tự nhiên sẽ đi tìm kiếm chân tướng, chưởng quỹ tiện thể thu được tin tức là được.
Mà Thiệu Bình Ba mượn thân thể có bệnh, chậm chạp không trả lời Thái Thúc Hùng, Thái Thúc Hùng cũng không có giục.
Nhưng những người trong triều lại đang không ngừng bức Thái Thúc Hùng, hoài nghi Thiệu Bình Ba mượn bệnh từ chối, Thái Thúc Hùng lại không tiện nói tin tức truyền qua làm Thiệu Bình Ba tức ói máu.
Cuối cùng có người tự mình lao tới tiền tuyến, đại biểu triều đình thăm viếng Thiệu Bình Ba, cũng nói "mỹ ý" của triều đình, hỏi ý kiến của Thiệu Bình Ba thế nào, bức Thiệu Bình Ba tỏ thái độ.
Thiệu Bình Ba muốn giả bệnh cũng không giả được, người ta dẫn theo pháp sư, giúp hắn kiểm tra thân thể, xác nhận thân thể hắn bệnh thật, nhưng điều dưỡng một chút đã không lo ngại.
Đối mặt ép hỏi tỏ thái độ, Thiệu Bình Ba miễn cưỡng vui cười, mãnh liệt biểu thị Thái Thúc Hoan Nhi thanh bạch, có thể được công chúa vừa ý là vinh hạnh của hắn, nếu như bệ hạ và công chúa nguyện ý, hắn nguyện cưới!
Đại thần kia nụ cười quỷ dị, mang theo ý cười rời đi.
Mà Thiệu Bình Ba nằm ở trong lều lại ho khan kịch liệt, tu sĩ vội vàng thi pháp hỗ trợ áp chế khí tức, Thiệu Bình Ba bình tĩnh lại, nằm im lặng, có chút thất thần.
Hắn nhớ ở trong nông trại cùng Thái Thúc Hoan Nhi gặp mặt, Thái Thúc Hoan Nhi nói hoàng đế đáp ứng nàng một điều kiện, nói tương lai sẽ không bỏ qua cho hắn!
Lúc đó hắn không coi uy hiếp của Thái Thúc Hoan Nhi ở trong lòng, ai biết Thái Thúc Hoan Nhi một lời thành sấm!
Trước khi đại thần rời đi không khỏi cáo từ Đại Tư Mã Cao Phẩm, Cao Phẩm cười hòa ái tự mình tiễn đối phương.
Đợi khách nhân rời đi, ánh mắt Cao Phẩm tìm đến lều vải cách đó không xa, nói thầm một tiếng.
“Đáp ứng... Như thế cũng tốt!
Đại thần kia hồi triều cũng mang về thái độ của Thiệu Bình Ba, cả triều vui mừng, chúc mừng bệ hạ.
Thái Thúc Hùng mượn cớ Thiệu Bình Ba có bệnh, đợi lành bệnh lại nói hôn sự cũng không muộn, nhưng đại thần kia một mực chắc chắn, Thiệu Bình Ba đã khỏi bệnh, chỉ là đang tu dưỡng mà thôi, nếu không tin có thể triệu Thiệu Bình Ba về kinh tu dưỡng kiểm tra.
Thái Thúc Hùng lại mượn cớ chiến sự gay cấn, không thích hợp xử lý hôn sự.
Quần thần lại nói, chính bởi vì đại chiến gay cấn, trả công chúa thanh bạch cũng chính là vì quét sạch đồn đại, cổ vũ quân tâm sĩ khí, nhất cử lưỡng tiện, đạo lý phải nói nhiều vô số kể.
Nói trắng ra, Thái Thúc Hùng có ý nâng đỡ Thiệu Bình Ba mọi người đều cảm nhận được, làm cho lợi ích của mọi người nhất trí, cho dù là người nhất quán đứng ở bên Thái Thúc Hùng, cũng cảm nhận được Thiệu Bình Ba khiêu chiến địa vị của mình, không dung Thiệu Bình Ba thay vào!
Mọi người căn bản mặc kệ Thiệu Bình Ba có phải còn bệnh hay không, tại chỗ chọn ra ngày lành tháng tốt thượng tấu!
Đối mặt cả triều nhất trí tỏ thái độ, Thái Thúc Hùng chỉ có thể ân chuẩn, nhưng sau khi trở lại Ngự thư phòng lập tức đập phá đồ vật.
Tư vị bị mọi người bức cung không dễ chịu, có chút nuốt không trôi, tà khí này không thể dung, hắn chuẩn bị chờ thế cục của chiến trường ổn định, sẽ tìm cơ hội tính sổ với các đại thần!
“Hôn kỳ đã định, ngày tám tháng sau, còn có hơn nửa tháng thời gian.
Tấn kinh, trong sứ quán Tống quốc, Mạch Đức Mãn gặp Giả Vô Quần, báo tình huống hỏi thăm được.
Người có thể đại biểu một quốc gia đi sứ, dù không có bản lãnh gì cũng không đến nỗi ngốc, chuyện đến nước này, căn cứ các loại bố trí trước đó, thêm vào tình huống Giả Vô Quần quan tâm, hắn đại khái đã rõ ràng mục đích của Giả Vô Quần, bức Thiệu Bình Ba cưới Thất công chúa của Tấn quốc!
Giả Vô Quần nghe xong nở nụ cười, đưa tay ra sau lưng Nguyên Tòng viết, Nguyên Tòng cảm nhận được chữ viết có chút ngoài ý muốn, quay đầu lại nhìn hắn một chút, sau đó mới nói:
“Biết rồi. Mạch đại nhân, ngươi tới thật đúng lúc, đang muốn cáo từ Mạch đại nhân. Mấy hôm nay quấy rầy, Mạch đại nhân bảo trọng, ngày khác ở Tống kinh tái kiến.
Mạch Đức Mãn kinh ngạc.
“Tiên sinh muốn rời đi?
Giả Vô Quần:
“Có chuyện quan trọng khác, dùng bữa trưa xong sẽ đi.
Mạch Đức Mãn vội nói:
“Tiên sinh đột nhiên rời đi, có phải hạ quan chiêu đãi không chu đáo hay không?
Giả Vô Quần:
“Không phải! Thời điểm Mạch đại nhân quay về Tống kinh nhận chức, có thể đến tướng phủ tìm ta.
Nghe hắn nói như vậy, Mạch Đức Mãn liền cười rạng rỡ.
“Được được được, sau khi quay về Tống kinh nhất định đi bái phỏng tiên sinh.
Giả Vô Quần không muốn cùng hắn nhiều lời, khách sáo vài câu thì đuổi đi.