Đạo Quân

Chương 1906: Con trai của Triệu Hùng Ca (1)



Xem qua thư, Ngưu Hữu Đạo lại tức giận vỗ bàn, hắn ở đây nghĩ hết cách đi cứu, Viên Cương lại giết Hoa Mỹ Như, hiện tại ngay cả hắn cũng không biết Ô Thường nên làm thế nào mới có thể giải quyết được việc này.

Đệ tử của Lữ Vô Song – một trong cửu Thánh há có thể mặc cho người ta tùy tiện sát hại? Chỉ sợ những người khác trong cửu Thánh cũng không có cách nào nói nổi.

Hắn liền cảm thấy kỳ quái, dưới tình huống Viên Cương bị bắt, đồ ngu Hoa Mỹ Như kia sao lại bị Viên Cương giết được?

Không có cách nào, hiện tại hắn không có cách nào cứu người từ tay cửu Thánh, chỉ có thể gửi hy vọng vào Ô Thường, tin rằng Ô Thường sẽ vì Ma Điển mà không từ thủ đoạn, cũng có thể quyết không từ thủ đoạn, việc này phải nhanh chóng, ít nhất phải cho Ô Thường tranh thủ thời gian phản ứng.

Hiện nay việc này cửu Thánh đã đạt thành hiệp định, còn phải tranh thủ kiếm cớ cho Ô Thường nữa.

...

Đại La Thánh Địa, trong Hiên Các, Vương Tôn giao một phong mật thư cho Sa Như Lai.

Ngồi ngay ngắn sau án kiện, Sa Như Lai mở ra xem, chỉ thấy trong thư có hai chữ: Nhanh chóng!

Chính là bởi vì đơn giản, hắn mới cảm nhận được trọng lượng của hai chữ này, hít sâu một hơi, hỏi:

“ Chuyện này chuẩn bị thế nào rồi?

Vương Tôn:

“Hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi.

Sa Như Lai:

“Không thành vấn đề thì hãy bắt đầu đi, hành sự cẩn thận.

...

Thiên Ma Thánh Địa, trong Ma cung, Ô Thường đứng ở cửa động của vách núi thẳng đứng.

Hắc Thạch đi tới, hành lễ.

Ô Thường cũng không quay đầu lại:

“Tình huống thế nào?

Hắc Thạch:

“Rất mạnh miệng, đã hành hạ không còn hình người, cái gì cũng không nói. Phiêu Miểu Các chuẩn bị sử dụng Khổ Thần đan.

Ánh mắt của Ô Thường nhìn về phía xa:

“Người không thể nói ra được, việc này phiền phức đây, nếu vọng động sẽ làm cho đám lão quỷ kia nghi ngờ vô căn cứ.

Đang lúc này, có người truyền tin tới, Hắc Thạch nhận thư, sau khi xem thì kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói:

“Thánh Tôn, Yêu Ma lĩnh truyền đến tin tức, Triệu Hùng Ca nói muốn gặp ngài, còn muốn ngài mau tới đó.

Tóc dài Ô Thường hất một cái, bỗng quay đầu nhìn, ánh mắt hơi lóe ra, chợt lắc mình một cái bắn về phía phía chân trời...

Phía sau núi thuộc Ma Cung của Yêu Ma lĩnh, đài lộ thiên bên ngoài sườn núi, trước cửa động, Triệu Hùng Ca nâng chân ngồi ở vách đá, gió núi lồng lộng, ôm bầu rượu chầm chậm uống, nhìn mây đen không tiêu tan ở phía xa, phía dưới thỉnh thoảng tỏa ra chùm sáng kỳ quái.

Một thân ảnh giáng từ trên trời xuống hạ xuống cửa động, tóc dài bay theo gió, chính là Ô Thường.

Triệu Hùng Ca cũng không quay đầu lại, uống rượu rồi nói một câu:

“Tới đây.

Ô Thường:

“Không phải ngươi muốn gặp ta sao?

Triệu Hùng Ca:

“Tốt xấu gì cũng là một trong cửu Thánh thiên hạ chí tôn, thật đúng là ngoan ngoãn, bảo ngươi tới thì ngươi liền tới.

Nhìn cái hang đen như mực lại nhìn nam nhân nhếch nhác ở vách đá, Ô Thường lạnh lùng nói:

“Tốt xấu gì cũng là nam nhân mà thánh nữ nhìn trúng, Ma giáo cũng không bạc đãi ngươi, trong Ma cung không có đất dung thân cho ngươi sao? Tội gì lại biến mình thành cái dạng nghèo kiết xác này?

Triệu Hùng Ca than thở:

“Ta cũng là không có cách nào khác, trong Ma cung ai biết có bao nhiêu cơ sở ngầm của ngươi, vẫn là sống một mình tự tại hơn chút.

Rót rượu vào miệng, tay áo lau miệng nấc một cái, nói:

“Đồ đang ở trong tay ta.

Ánh mắt của Ô Thường chấn động khựng lại nhìn bóng lưng của gã, từ từ nói:

“Ta đã sớm biết đồ ở trong tay ngươi rồi, thì sao? Rốt cục đã nghĩ thông suốt bằng lòng giao ra đây rồi ư?

Triệu Hùng Ca tự tay vỗ vỗ mặt đất:

“Nào, qua đây ngồi.

Ô Thường không có động tĩnh, từ trên cao nhìn xuống, có phần không biết tên này đang muốn giở trò quỷ gì.

Triệu Hùng Ca quay

đầu lại nhìn, cười hắc hắc:

“Thánh Tôn như ngươi đã nhiều lần đe dọa ta rồi, ta không sợ ngươi, ở trước mặt ta tỏ ra tự cao tự đại có ý nghĩa gì chứ? Ở đây cũng không còn những người khác nữa, qua đây uống rượu với ta.

Ánh mắt của Ô Thường lạnh lẽo nhưng cuối cùng vẫn dịch bước đi tới vách đá thấp ngồi xuống, hai chân cũng thò ra bên ngoài nhìn về phía quang ảnh phía trước:

“Còn khá biết chọn chỗ đấy, không ngờ phong cảnh ở đây cũng không tệ lắm.

Triệu Hùng Ca:

“Ngươi đã ở đây nhiều năm như vậy, phong cảnh như này ngươi không thể chưa nhìn thấy được, chỉ là ngươi chưa bao giờ ngồi xuống quan sát nó. Không nhìn thấy sự tốt đẹp, chẳng phân biệt được đúng sai, thậm chí là vô tình vô nghĩa, chỉ lo đi về phía trước, sống còn có ý nghĩa sao?

Ô Thường:

“Người người là đao thớt, ta là cá thịt, lẽ nào chính là tốt đẹp? Nếu ta không ra mặt, Ma giáo năm đó sớm đã bị người ta tiêu diệt, còn có thể tồn tại tới bây giờ ư? Cái gì là đúng cái gì là sai? Bây giờ, cho dù là phong cảnh gì ta muốn xem thì xem, không muốn xem thì sẽ không xem, ngươi cảm thấy ta sống có ý nghĩa không?

Triệu Hùng Ca:

“Ngươi cũng là người lớn nên trong chuẩn tắc đạo đức của thế gian này, không phải sinh ra trong kẽ đá, hại chết thánh nữ, mưu hại nghĩa phụ của mình, tàn sát đồng môn, lẽ nào không có chút hổ thẹn nào ư?

Trong ánh mắt của Ô Thường lóe lên sự thâm trầm:

“Ta tới đây không phải để đàm luận nhân sinh đạo lý với ngươi. Giao Ma Điển ra, ta sẽ cho phép ngươi tiêu diêu tự tại, nếu ngươi sợ ta nuốt lời, muốn cái gì để bảo đảm thì cứ việc nói.

Triệu Hùng Ca đưa bầu rượu ra:

“Nếm thử đi, mùi vị không tệ.

Ô Thường thuận tay đẩy về:

“Tự ngươi chậm rãi mà uống đi.

Triệu Hùng Ca nói giễu:

“Làm sao, sợ ta hạ độc ư?

Rốt cục đã quyết định, gã được thả lỏng không ít, lại có lòng nhân cơ hội này thoải mái một chút.

Ô Thường lật bàn tay một cái, bịch! Hồ lô rượu trên tay Triệu Hùng Ca trong nháy mắt tự nổ tung, rượu đổ ào xuống dưới vách núi, mùi rượu tỏa bốn phía.

Ngón tay chỉ vật đã vỡ tan rơi xuống vách núi, cảnh cáo:

“Nếu như ngươi chỉ gọi ta tới đùa giỡn thì cái giá phải trả sẽ rất thê thảm.

Triệu Hùng Ca chợt quay đầu hỏi:

“Có phải ngươi thật sự không gì không làm được không?

Ô Thường:

“Rốt cục ngươi muốn làm gì?

Triệu Hùng Ca chợt phiền muộn thở dài:

“Giúp ta cứu một người.

“Cứu người?

Ô Thường lại có phần bất ngờ:

“Cứu ai?

Triệu Hùng Ca:

“Con ta!

“...

Ô Thường rõ ràng là cảm thấy bối rối, thật sự tưởng là mình nghe lầm, hỏi lại:

“Ai cơ?

Triệu Hùng Ca liếc mắt:

“Con ta!

Trong lòng nói một câu, tên khốn Ngưu Hữu Đạo này!

Thần sắc của Ô Thường không có cách nào hình dung được, thân phận là một trong cửu Thánh, người thường thấy đủ chuyện cũng không có cách nào dằn sự hiếu kỳ hừng hực trong lòng xuống:

“Ai là con trai của ngươi?

Triệu Hùng Ca:

“Viên Cương!

“...

Thần sắc của Ô Thường nhất thời đặc sắc, đó là con trai của người này? Thật hay giả? Trước đó đã hoài nghi Viên Cương có quan hệ với người này, chẳng lẽ là thật?

Hắn đã nhiều lần thẩm vấn gã ta, dường như muốn nhìn thấu Triệu Hùng Ca vậy.

Thấy hắn không nói lời nào, Triệu Hùng Ca:

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có thể làm được hay không?

Đây nào phải chuyện có thể làm được hay không, Ô Thường nghi ngờ nói:

“Triệu Hùng Ca, ngươi đùa gì thế, tại sao hắn có thể là con trai ngươi được?

Triệu Hùng Ca:

“Có cái gì mà không thể, chuyện này ta còn phải bẩm báo với ngươi hay sao?

Ô Thường nhìn gã:

“Tuổi tác không khớp! Thánh nữ đã chết bao nhiêu năm rồi chứ!

Triệu Hùng Ca:

“Không phải ta cùng thánh nữ, uống rượu...

Mắt nhìn chằm chằm vào vết tích hồ lô rượu bị vỡ trên tay:

“Có đôi khi quả thực là sẽ làm hỏng việc.

Tâm tính Ô Thường cẩn thận:

“Con trai ngươi được nuôi lớn ở trong một sơn thôn nhỏ?

Triệu Hùng Ca:

“Còn không phải do ngươi ép ư? Ta dám để lộ cho ngươi biết sao? Sau lại thấy nó chậm rãi lớn lên, rốt cục quyết định sắp xếp ở Thượng Thanh Tông, lúc đó phó thác cho Đông Quách Hạo Nhiên, ai ngờ Đông Quách Hạo Nhiên không thể an toàn thoát thân, trọng thương của nó là do ngươi phái người tạo thành nhỉ?

Ô Thường không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ nhìn gã.

Triệu Hùng Ca liếc hắn một cái, tiếp tục nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.