Đạo Quân

Chương 1925: Một tia hy vọng cuối cùng (1)



Người này thẳng đến gian phòng của Huyền Vi, tìm tới bàn trang điểm, mục tiêu minh xác sờ về phía gương đồng, này là dụng cụ trang điểm Huyền Vi tùy thân mang theo.

Người này bẻ tấm gương xuống, đánh nát mặt kính.

Thi pháp đánh rơi tất cả kim loại phụ tùng, lại thi pháp phá hủy lớp sơn bao phủ, một vòng tròn tinh mỹ hiện ra.

Hắn xoay người lấy ra một tấm vải gói lại, sau đó nhanh chóng thoát thân rời đi...

Tây Môn Tình Không rơi xuống đất lại lên, một đường bay nhanh, dựa vào pháp môn Ngự Khí Như Kiếm, cho dù mang theo một người, cũng từng bước kéo ra khoảng cách.

“Đưa tin điều phi cầm cỡ lớn đến!

Độc Cô Tĩnh quát.

Một cánh tay của Huyền Vi sờ ở sau lưng Tây Môn Tình Không.

“Nghe nói Huyền Thiên Phá Cương Tiễn có thể phá cương khí hộ thể của tu sĩ, còn có kịch độc, ngươi không có bị bắn trúng chứ?

Tây Môn Tình Không minh bạch nàng mò cái gì, hắn bị bắn trúng, bất quá đã sớm bị hắn thi pháp ép ra ngoài, miệng hồi đáp:

“Không có! Vừa nãy quá mức vội vàng, ngươi không có bị độc châm bắn trúng chứ?

Huyền Vi:

“Còn tốt, có ngươi che chở, nên không trúng châm.

Trên thực tế trên mắt cá chân của nàng còn cắ m vào ba cây mao châm, đồ vật quá mức bé nhỏ, thêm nữa bộ vị kín đáo, Tây Môn Tình Không nhất thời không phát hiện.

Nàng đã cảm giác được vẻ tê liệt từ mắt cá chân chậm rãi lan tràn tới.

Hai tay nàng ôm lấy cổ Tây Môn Tình Không, y ôi ở trong lòng hắn, tựa như ôn tồn, tựa như hưởng thụ.

“Tây Môn, là ta có lỗi với ngươi, ta vẫn biết ta sai rồi, nên sớm theo ngươi. Nhưng kia là đệ đệ ta, Vệ quốc là nhà ta, đệ đệ lại không hiểu chuyện, trước khi phụ thân lâm chung giao phó, bảo ta chăm sóc đệ đệ, lo lắng triều chính, vì nhi nữ tư tình rời đi, ta không làm được! Ta thật không phải ham mê quyền thế.

Tây Môn Tình Không:

“Không cần giải thích, ta minh bạch.

Huyền Vi:

“Ta cũng không muốn đến Tề Kinh để Hạo Thừa hiếp bức, nhưng không đến bên này mà nói, chúng ta có thể đi nơi nào? Triều thần Vệ quốc đều ở nơi này, ném bọn hắn chạy trốn mang ý nghĩa gì? Rời khỏi nơi này, trừ khi ta giao ra danh sách Vụ phủ, bằng không chạy đến nơi nào cũng sẽ bị người đuổi giết. một quốc gia to lớn, kia là của cải cuối cùng, ta thật không cam lòng chắp tay dâng người, ta không ôm ảo tưởng với Tề quốc mà nói, thì thật không còn hy vọng, cả đời chỉ có thể trốn trốn tránh tránh... Thật chỉ là ảo tưởng, Hạo Vân Đồ vẫn bán đứng ta. Vệ quốc sinh ta dưỡng ta, ta ngày đêm ngóng trông, nó ở phía nam, bây giờ không đi cũng không được.

Nhìn thấy Độc Cô Tĩnh đánh tới, nàng liền mộng tỉnh, triệt để không ôm ảo tưởng, vì vậy quả đoán một kiếm gi ết chết Hạo Thừa dám khinh nhờn nàng!

Tây Môn Tình Không nở nụ cười, nàng rốt cục cam lòng rời đi, rốt cục muốn rời đi, chỉ là lấy loại phương thức này rời đi, không biết có phải chậm chút hay không.

“Kinh thành Tề quốc không thể lại trở về, không đi cũng không được.

Huyền Vi:

“Phải, không thể về Tề Kinh. Vòng tay của ta, danh sách Vụ phủ ở bên trong, một khi có biến, nhớ phải mang đi.

Tây Môn Tình Không không có hứng thú với đồ vật kia.

“Ngươi không cần lo lắng, điểm tiếp ứng Vụ phủ vẫn chuẩn bị, chính là vì phòng vạn nhất, chúng ta rất nhanh có thể chạy tới.

Huyền Vi ừmh một tiếng, y ôi ở trong lòng hắn, đóng hai mắt lại, không hé răng nữa.

Tây Môn Tình Không cũng không lên tiếng, duy trì tốc độ, nhất định phải ở trước khi sát thủ hình thành vây quanh tới điểm tiếp ứng, điểm tiếp ứng có phi cầm cỡ lớn mang Huyền Vi thoát thân.

Về phần mình, hắn đoán chừng bản thân là không cách nào sống rời đi, độc tính của Huyền Thiên Phá Cương Tiễn đã bắt đầu phát tác, hắn vẫn đang thi pháp cưỡng chế.

Nhưng không cách nào toàn lực áp chế độc tính, hắn còn phải thoát đi, còn phải mang theo Huyền Vi thoát đi, không dám chậm trễ tốc độ.

Có toàn lực áp chế độc tính hay không, đối với hắn mà nói đã không trọng yếu, trọng yếu là để Huyền Vi trước tiên an toàn thoát thân...

Một đường cấp tốc bay lượn, không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác trên người Huyền Vi có chút lạnh.

Sau đó cảm giác thân thể Huyền Vi hơi run.

Kỳ thực Huyền Vi đang cố nén, không hy vọng mình run run, không hy vọng Tây Môn Tình Không biết nàng trúng độc.

Nàng quá hiểu rõ Tây Môn Tình Không, một khi biết nàng trúng độc, vì bảo đảm tính mạng của nàng, Tây Môn Tình Không sẽ dẫn nàng phản hồi Tề Kinh đi tìm đệ tử Quỷ Y. Tề Kinh làm sao có thể trở về? Hạo Vân Đồ đã bán nàng, chạy về Tề Kinh chính là vào hang hổ, chính là chịu chết.

Nàng cảm thấy mình đã rất có lỗi với Tây Môn Tình Không, hối hận không nên thỏa hiệp với Hạo Thừa, cũng cho rằng là bản thân liên lụy Tây Môn Tình Không, không thể để Tây Môn Tình Không vì nàng chịu chết, nàng hy vọng Tây Môn Tình Không có thể sống sót.

Cho nên nàng không muốn Tây Môn Tình Không biết nàng trúng độc, hy vọng Tây Môn Tình Không có thể thuận lợi đến điểm tiếp ứng.

Nhưng độc tính ăn mòn thân thể tạo thành phản ứng, cũng không phải ý nguyện của nàng có khả năng khắc chế, thậm chí hai tay có chút ôm không được, nàng hết toàn lực kiên trì, hy vọng có thể kiên trì tới lúc Tây Môn Tình Không đến điểm tiếp ứng lại ngã xuống.

Tây Môn Tình Không nhận ra được, nhận ra được nàng không bình thường.

Bỗng nhiên hắn cảm giác được cái gì, kéo nàng ra, ôm vào trong lòng nhìn, phát hiện môi nàng đã biến thành màu xanh đen, rõ ràng là trúng độc.

Độc tính thật mạnh, còn không bao lâu liền thành như vậy.

Huyền Vi vốn dựa vào ý chí kiên trì, bị run lên như thế, ý chí nhất thời buông lỏng, rốt cục không kiên trì được, cảm giác được ý thức của mình tan rã, trước khi mất đi ý thức lẩm bẩm một câu.

“Điểm tiếp ứng... Đi điểm tiếp ứng...

Hai mắt vô lực đóng lại, xụi lơ ở trong lồ ng ngực đối phương, triệt để không động tĩnh.

“Huyền Vi!

Tây Môn Tình Không kêu lên sợ hãi, cấp tốc kiểm tra, rốt cuộc tìm được ba cây độc châm ở trên mắt cá chân.

“A...

Tây Môn Tình Không ngửa mặt lên trời gào thét, thống khổ tuyệt vọng không cách nào hình dung.

Người nguyện một đời thủ hộ, nhưng ở thời điểm vội vàng thoát thân sơ sẩy, phần tự trách kia muốn xé nát cả người hắn.

Hắn hận mình vô năng, đường đường một nam nhân, còn được xưng Đan bảng đệ nhất cao thủ gì, nhưng ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không bảo hộ được.

Các loại chuyện cũ hiện lên, trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu dày vò ở trong vòng xoáy, tu vi của mình lại phải bó tay, không thể ra trận phá thiên quân vạn mã vì nàng thủ hộ quê hương, vô năng giúp nàng xoay chuyển càn khôn, thủ hộ nàng nhưng ngay cả nàng an toàn cũng không bảo hộ được.

Cũng chỉ có thể như một tượng gỗ đi theo ở bên người nàng, trở thành chuyện cười trong mắt người khác, người ta cười sai sao? Có thể không cười được sao?

Hắn không biết mình còn có thể làm gì, cảm thấy mình chính là phế vật, phế vật từ đầu đến chân.

Vô năng vô lực trong tuyệt vọng, ôm lấy người yêu, không biết đường ở phương nào, hắn không biết phế vật như mình còn có tác dụng gì!

Trừ đi Tề Kinh tìm đệ tử Quỷ Y, hắn không biết bản thân còn có thể làm sao.

Nhưng hắn biết, đi Tề Kinh coi như cầu được đệ tử Quỷ Y ra tay, cũng không khác nào rơi vào lồng, không khác nào lại đưa Huyền Vi vào tử lộ.

Nhưng hắn còn có thể làm sao, không có biện pháp trơ mắt nhìn Huyền Vi chết như vậy, hắn không cách nào từ bỏ một tia hy vọng cuối cùng.

Không chần chừ, không do dự, đột nhiên cải biến phương hướng, ôm Huyền Vi thẳng đến Tề Kinh.

Hắn sao có thể không biết vì cái gì Huyền Vi không nói mình trúng độc, chính là không muốn để cho hắn đi chịu chết!

Nàng tình nguyện mình chết, cũng không muốn hắn chết!

Chính vì như thế, hắn càng đau thấu tim gan, trên đường nhiều lần ngửa mặt lên trời phát sinh r3n rỉ ảo não...

“Cải biến phương hướng!

Người truy sát nhìn thấy mục tiêu, điểm đen kia thay đổi phương hướng nói:

“Tiên sinh, thật giống như phản hồi kinh thành!

Độc Cô Tĩnh phất tay hò hét:

“Truy!

Mọi người lập tức đuổi theo...

Cửa thành càng ngày càng gần, đang ở phía trước, nhưng Tây Môn Tình Không cảm giác mình sắp không chống đỡ nổi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.