Đạo Quân

Chương 1929: Hương tiêu ngọc vẫn (1)



Vô Tâm không xuất hiện, đang lo cứu người, nào có nhàn tâm ngừng tay, bất quá Nhan Bảo Như ngược lại lộ diện.

Lắc người một cái, bóng người rơi xuống đất, ngắm nhìn nhân thủ bố trí bốn phía, cười lạnh nói:

“Ngọc Thương, trận thế lớn như vậy, hù dọa ai đó?

Ngọc Thương:

“Giảng đạo lý tự nhiên là không cần sợ hãi! Đã sớm nghe nói ngươi làm việc vặt ở trong này, ngày hôm nay xem như kiến thức, sao phải tự làm khổ mình, nếu như đến Hiểu Nguyệt Các ta, tất không bạc đãi.

Nhan Bảo Như:

“Một đám người lén lén lút lút bò ra ngoài, nghĩ mình không phải quỷ sao?

Xếp hạng ở trên Đan bảng, nàng còn trước đối phương vài vị trí, sẽ không dễ dàng nhượng bộ.

Ngọc Thương:

“Ta không phải đến đấu khẩu với ngươi, cũng không muốn làm lớn chuyện với ngươi, ngươi cũng đừng tự bôi xấu, mời Vô Tâm tiên sinh đi ra đi.

Nhan Bảo Như:

“Có sự tình gì nói với ta cũng vậy.

Ngọc Thương:

“Nếu như ngươi có thể làm chủ, vậy thì dễ làm. Ngươi hẳn phải biết vì sao ta đến, chỉ cần giao Huyền Vi và Tây Môn Tình Không ra đây, chúng ta lập tức rời đi, tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi.

Nhan Bảo Như:

“Dám mạnh mẽ xông vào nơi này muốn người, Ngọc Thương ngươi là cái thứ nhất, tự phong cái gì quốc sư, quả nhiên là không giống. Nơi này không phải Tần quốc, cũng không phải Hiểu Nguyệt Các của ngươi, nơi này có quy củ của nơi này, mặc kệ ân oán ngoại giới, các ngươi có thù hận gì, quay đầu lại tự mình giải quyết, hiện tại lập tức cút ra ngoài!

Ngọc Thương:

“Nhan Bảo Như, hiện tại ta cho mặt mũi, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Lời vừa nói ra, cung tiễn thủ ở bốn phía lập tức kéo cung nhắm qua bên này, Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn thì trực tiếp lộ ra Thiên Kiếm Phù!

Nhan Bảo Như sầm mặt lại, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên mặt Ngọc Thương.

“Ngọc Thương, ngươi cần phải hiểu rõ, thật muốn kinh động Quỷ Y xuất sơn sao?

Ngọc Thương:

“Ta cũng không muốn kết oán với hắn, cũng không muốn cậy thế bắt nạt đồ đệ hắn, nhưng nơi này có người giết đệ tử Hiểu Nguyệt Các ta, đồ đệ hắn nhất định muốn nhúng tay che chở mà nói, vậy chính là chủ động đối địch với Hiểu Nguyệt Các. Bắt nạt đến trên đầu Hiểu Nguyệt Các ta, ta mặc kệ hắn là Quỷ Y hay thần y, nếu chán sống, có thể tới thử xem!

Sau đó nói.

“Đã mời không ra, vậy thì lục soát đi!

Mọi người lập tức tứ tán đi tìm tòi.

Địa phương nhỏ như thế, sao có thể để bọn hắn lục soát, chỉ lo Vô Tâm có chuyện, Nhan Bảo Như lắc người rời đi.

Nhìn hướng đi, Ngọc Thương cũng bước nhanh đi theo.

Mọi người tùy tùng rời đi, không ai coi Quách Mạn là cái gì, cũng không ai làm khó dễ.

Quách Mạn nhìn chung quanh một thoáng, lặng lẽ cởi ra vòng tay...

Trong phòng trị liệu, Nhan Bảo Như lắc mình đi vào.

Bên trong, trên trán Vô Tâm đổ mồ hôi, đang giúp Huyền Vi cứu trị tới thời khắc mấu chốt nhất.

Nhan Bảo Như gấp gáp hỏi:

“Tiên sinh, Hiểu Nguyệt Các Các chủ cố xông vào.

Vô Tâm đang tập trung, không rảnh nghĩ nhiều, chỉ nói.

“Bảo bọn hắn cút đi!

“Cút? Tiểu tiên sinh tính khí thật lớn!

Thanh âm của Ngọc Thương truyền đến, hất mành lên, mang người trực tiếp xông vào.

Nhìn thấy Huyền Vi nằm trên đài, còn có Tây Môn Tình Không ngồi ở bên, Ngọc Thương nở nụ cười, cũng yên tâm.

Vô Tâm chỉ nghiêng đầu liếc nhìn, nhìn thấy có người cố xông vào, hơn nữa là một đám nam nhân, biểu cảm hơi phẫn nộ, cần biết hiện tại Huyền Vi gần như lõa thể.

Nhưng hiện tại hắn thật không rảnh để ý quá nhiều, tiếp tục quay đầu lại cứu trị, từng cây ngân châm chấm dược, không ngừng hạ châm.

Không ngừng hạ châm, lại không ngừng rút, điểm thuốc vào những vị trí quan trọng.

Lúc này Huyền Vi trên căn bản đã chết rồi, hắn đang suy nghĩ tất cả biện pháp bảo vệ một tia tâm mạch không cuối cùng của Huyền Vi không bị độc tính công phá, cũng chống đỡ độc tính ăn mòn não bộ của Huyền Vi, bằng không coi như cứu sống Huyền Vi cũng trở thành một kẻ ngu si.

Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì phải tận lực thành công, bằng không đối với hắn mà nói là một loại khinh nhờn.

Hiện tại hắn đang cùng Tử thần đọ sức, nào dám có chút bất cẩn.

Nhưng ngoại nhân không biết, còn tưởng hắn tính khí rất lớn.

Nhìn thân thể bị vải trắng che chắn, cắm không ít ngân châm, Ngọc Thương vì tránh hiềm nghi, không có nhìn thân thể Huyền Vi quá lâu, mà đi tới đối diện Vô Tâm.

“Vô Tâm tiên sinh, không cần vội vàng, người giao cho ta mang đi là được.

Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn tay cầm Thiên Kiếm Phù ở hai bên người hắn, đề phòng Nhan Bảo Như. Đối với bọn hắn mà nói, Nhan Bảo Như là uy hiếp to lớn nhất.

Vô Tâm chỉ nói một câu.

“Cút đi ra ngoài!

Bị nhiều lần bảo cút, trên mặt Ngọc Thương có chút không nhịn được:

“Vô Tâm, coi như sư phó ngươi là Quỷ Y đến, tự ý nhúng tay vào sự tình các nước, hắn cũng phải cân nhắc một chút. Sự tình các nước, ngay cả Cửu Thánh cũng tận lực không can dự, ngươi không khỏi quá mức tự đại chút. Nể tình sư phó ngươi, ta không muốn làm khó, nhưng ngươi cũng nên thức thời. Đạo lý này coi như là sư phó ngươi đến, cũng có thể nói qua!

Vô Tâm không rảnh nhiều lời với hắn, đã đuổi không đi, hắn cũng chỉ có thể trước tiên cứu người, cái khác nói sau.

Nhưng thái độ không để ý tới của hắn làm Ngọc Thương tức giận, Ngọc Thương trầm giọng nói:

“Mang người đi!

Mọi người lập tức áp sát, Nhan Bảo Như không để ý tới Tây Môn Tình Không, sợ Vô Tâm bởi vì chăm chú mà xảy ra chuyện, cướp bước lên trước, kéo Vô Tâm ra.

Vô Tâm đột nhiên bị quấy rầy phẫn nộ rồi, quay đầu lại nhìn Nhan Bảo Như hằm hằm, tát một cái, đùng!

Nhan Bảo Như bị đánh sững sờ, nhưng rất bất đắc dĩ, cũng không tức giận.

Nàng lý giải thái độ trị liệu của Vô Tâm, nhưng Vô Tâm lại không biết những người này đã dám xông đến ý nghĩa là gì, những người này không phải phố phường vô lại có thể so sánh, chọc phát hỏa lên sẽ giết người không chớp mắt.

Một cái tát này, cũng làm Ngọc Thương ngẩn người, thấy Nhan Bảo Như bị đánh không phản bác, dáng dấp giống như tiện tỳ, không khỏi cười lắc đầu.

“Các ngươi làm gì?

Vô Tâm quay đầu lại, nhìn thấy người Hiểu Nguyệt Các rút ngân châm trên người Huyền Vi, nhất thời nổi giận.

“Dừng tay!

Nhưng Nhan Bảo Như lôi kéo hắn không thả, bảo hộ Vô Tâm an toàn là trách nhiệm của nàng.

Người Hiểu Nguyệt Các rút cũng không phải cố ý, mà là trên người Huyền Vi cắm đầy châm, bất tiện mang đi, tự nhiên là tiện tay rút ra.

Nhìn thấy ngân châm ở những vị trí quan trọng không còn, Vô Tâm trừng lớn hai mắt, cả người như rút hết lực lượng, ngơ ngác, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Phát hiện cho dù y thuật của mình cao minh đến đâu, ở trước mặt cường quyền vẫn nhỏ bé như vậy, là bất lực như vậy.

May là Nhan Bảo Như lôi kéo hắn, không để hắn ngã xuống.

Ngọc Thương cũng nhìn ra không bình thường, vội vàng nói:

“Thuốc giải, nhanh, bảo vệ tâm mạch của nàng!

Hắn muốn mang người đi, muốn cạy miệng của Huyền Vi đạt được đồ vật mình muốn, tự nhiên là ỷ vào trên tay có thuốc giải độc, không cần Vô Tâm phí lực.

Lập tức có người ra tay, một người thi pháp, một người lấy ra thuốc giải nặn miệng Huyền Vi ra.

Nhưng trong nháy mắt mở miệng, trong môi Huyền Vi tuôn ra một dòng máu, nhưng bên này vẫn cường hành nhét thuốc vào miệng Huyền Vi, cường hành đưa vào trong bụng, muốn thi pháp hỗ trợ luyện hóa viên thuốc, mau chóng thôi hóa dược tính.

Người thi pháp bảo vệ tâm mạch của Huyền Vi khóe miệng co giật, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ngọc Thương, lúng túng nói:

“Các chủ, chết... chết rồi!

Ngọc Thương cả kinh, đẩy hắn ra, tự mình kiểm tra.

Kiểm tra xong, cả người cũng phát mộng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Vô Tâm.

Một khắc này, Ngọc Thương ý thức được cái gì, ý thức được mình tự đại có khả năng phạm vào sai lầm, có lẽ nên đàng hoàng chờ, chờ Vô Tâm cứu người xong lại nói.

Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, nhìn về phía Tây Môn Tình Không hôn mê, chỉ vào hò hét:

“Nhanh! Thuốc giải!

Huyền Vi chết rồi, nhưng có lẽ Tây Môn Tình Không còn biết cái gì, phí công phu lớn như thế, tổng không thể cái gì cũng không được a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.