“Danh sách trên Đan bảng của Phiêu Miểu Các thay đổi rồi.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều đoán được chuyện gì đó, đều nhìn về phía Vô Tướng.
Vô Tâm thử hỏi:
“Sư đệ ta lên bảng rồi sao?
Quách Man:
“Cái tên đứng vị trí thứ năm trên Đan bảng, là Tiêu Thiên Chấn! Vị trí của Ngọc Thương hạ xuống thứ sáu, các vị trí phía sau lần lượt bị đẩy xuống.
“Tiêu Thiên Chấn?
Chu Kiếm ở một bên thì thầm một tiếng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đừng nói là y, Nhan Bảo Như và Vưu Bội Bội cũng cảm thấy cái tên này có chút quen tai, dường như đã nghe nói tới ở đâu đó rồi, thế nhưng Vô Tướng vẫn đội mũ lụa che mặt, không thấy rõ khuôn mặt, cũng làm người ta không nhận ra có phải đã gặp qua ở đâu hay không.
Đợi ánh mắt mọi người rơi vào trên người Quỷ Y, nhớ lại chuyện lần trước Quỷ Y công nhiên lộ diện ở, từng người đều từng bước bừng tỉnh, đã biết Tiêu Thiên Chấn này là ai.
Chính là bởi vì đã biết Tiêu Thiên Chấn là ai, mấy người đều thất kinh, mới có bao lâu đã có thực lực mạnh như vậy, Quỷ Y làm thế nào làm được?
Quỷ Y và Vô Tâm đều rất trầm ổn, đối với chuyện này dường như không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Bởi vì hai người biết, bên trong Dược cốc vốn có người của cửu Thánh, Phiêu Miểu Các có thể biết thân phận thật của Vô Tướng cũng không hề kỳ lạ chút nào.
Cũng chính vì vậy, cho nên sau khi Quỷ Y gặp phiền phức thì hy vọng Vô Tâm có thể trở về Dược cốc với ông ta, trở về Dược cốc mới an toàn.
Quỷ Y đứng dậy đi vào nhà trong, sau đó thấy Vô Tâm đi vào thì bình tĩnh nói:
“Đã ở đây hai ngày, nhìn trước mắt thì Hiểu Nguyệt Các tạm thời còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ với ngươi, ít nhiều ta cũng thấy yên tâm chút. Cũng có thể là bởi vì chiến sự chưa định, trước khi biết rõ năng lực của ta thế nào, chưa nắm chắc tuyệt đối thì không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Nghe nói như thế, Vô Tâm thử hỏi:
“Sư tôn phải về sao?
“Không về thì ở đây làm gì? Ở lại nơi đủ loại đả kích ngoài sáng trong tối này để người ta tới giết ta sao?
Thái độ của Quỷ Y dường như thay đổi bất thường, giọng nói trở nên có chút thờ ơ:
“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, có theo ta trở về hay không?
Vô Tâm chắp tay:
“Đợi chuyện của đệ tử yên tâm thì mới có thể an tâm tu tập, sẽ trở về phụng dưỡng sư tôn!
Quỷ Y:
“Chuyện lần này náo loạn quá lớn, cũng không biết là giúp ngươi hay là hại ngươi nữa, nhưng ít ra trước mắt đã cứu được ngươi, ta không làm sai chứ!
Vô Tâm vội đáp:
“Sư tôn không sai, sai đều là đệ tử.
Quỷ Y:
“Được, lần này đã làm tròn tình thầy trò giữa ta và ngươi rồi, ta đã không thẹn với ngươi nữa, ta cũng không thể vì ngươi mà làm liên lụy tính mạng của những người còn lại trong Dược cốc được!
“Đồ nhi, ta nói rồi, ta không miễn cưỡng ngươi là sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta nói rồi, ta sẽ không bị người ta áp chế, cũng sẽ không bị người ta áp chế, ta không có tinh lực chơi trò quanh co lòng vòng này, nếu còn xảy ra chuyện, ta sẽ không quan tâm tới ngươi nữa. Chỉ mong chuyện lần này có hiệu quả kinh sợ nhất định, có thể khiến người ta không dám hành động thiếu suy nghĩ với ngươi. Chỉ mong Ngọc Thương có thể lo lắng tới độc trong thân thể, sẽ không dám làm bậy với ngươi. Chỉ mong ngươi có thể còn sống trở lại Dược cốc. Nếu như ngươi chết, có cơ hội ta sẽ báo thù cho ngươi.
“Tạ ơn sư tôn, hậu ý của sư tôn, đệ tử có chết vạn lần cũng khó báo.
Vô Tâm chắp tay bái một vái.
“Một chữ “Tình” đã hại quá nhiều người, trong phòng còn có một người đang nằm cũng là bị tình làm hại, tuổi ta đã cao, không ngờ còn gặp phải nhiều chuyện liên quan tới tình như vậy, từ nay về sau, Dược cốc ta nhận người sẽ có thêm nhiều quy củ hơn, không thu nhận người còn chưa dứt tơ tình. Từ nay về sau, ngươi tự giải quyết cho tốt, tự cầu nhiều phúc đi!
Quỷ Y ném lại một câu rồi phất tay áo rời đi.
Ra khỏi cửa liền thật sự rời đi, Quỷ Y lặng yên rời kinh, đối mặt với nhiều lần Tề hoàng và chưởng môn của tam đại phái đưa lời mời, cho tới khi rời đi cũng không hề đồng ý.
...
Phủ Thứ sử ở Kim Châu xem như là một ngày đại hỉ, đại thọ của hoàng thái hậu tiền Triệu quốc – Thương Ấu Lan.
Bên trong chính đường, hai tay của Hải Như Nguyệt níu vạt áo trước ngực, bộ ngực thở gấp phập phồng, hai mắt tràn đầy sự khó hiểu, run giọng nói:
“Chấn nhi? Lão Lê, ngươi xác định là Chấn nhi sao? Có phải là người có tên giống thôi không?
Lê Vô Hoa than thở:
“Người bên cạnh Quỷ Y lại tên là Tiêu Thiên Chấn, trừ đứa con trai của người ra thì sẽ không còn ai khác.
Thần sắc Hải Như Nguyệt dày vò:
“Chuyện này... chuyện này sao có thể được? Bây giờ mới qua được mấy năm chứ, làm sao Chấn nhi có thể đánh bại các chủ Hiểu Nguyệt Các – Ngọc Thương, làm sao có thể trở thành cao thủ đứng thứ năm trên Đan bảng được? Chấn nhi trời sinh yếu ớt, thậm chí còn không thể tu hành!
Lê Vô Hoa:
“Người đừng quên, sư phụ hiện giờ của hắn là người có y thuật đệ nhất hiện tại của giới tu hành, Quỷ Y dùng kỳ thuật gì đó để thay đổi thân thể hắn cũng không có gì lạ.
“Chấn nhi trở thành đệ tử của Quỷ Y? Thành đệ tử của Quỷ Y...
Hải Như Nguyệt lầm bầm, vô lực lùi lại, cuối cùng chạm vào ghế ngã ngồi xuống, trong mắt chảy ra nước mắt.
Vốn tưởng rằng con trai bị Quỷ Y mang đi sẽ chết trong tay Quỷ Y, ai ngờ lại còn sống, chẳng những sống mà còn trở thành đệ tử của Quỷ Y, còn một trận kinh thiên, trở thành cao thủ đứng thứ năm trên Đan bảng của giới tu hành.
Mấy năm nay, trong lòng bà ta vẫn luôn bị dày vò, cảm thấy có lỗi với đứa con đó.
Bây giờ được biết con trai mạnh khỏe, nước mắt bà ta chảy ra là vì vui mừng, vì cảm thấy kiêu ngạo thay con trai, còn có mấy phần đau lòng nữa.
Lê Vô Hoa thì mang vẻ mặt lo lắng, ông ta lo Tiêu Thiên Chấn sẽ báo thù...
Trong nội trạch, Thương Ấu Lan tự nhốt mình trong phòng, trong hạ lễ lòi ra một bức tranh chữ, sau khi mở ra thấy được ám ký trong tranh thì lập tức đi tới trước chậu nước rửa mặt.
Lại không biết trong ngăn kéo ở góc phòng, có một đôi mắt đang xuyên thấu qua khe hở nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bà ta.
Đi tới trước chậu nước, Thương Ấu Lan thả bức tranh cuộn trên cái giá lên bàn, mở mặt trắng phía sau bức họa cuộn tròn hở ra, tiện đà lấy khăn mặt thấm ướt nước, sau đó dùng khăn ướt lau lên mặt trắng của bức họa, hơi bôi một tầng nước ẩm lên là được.
Chỗ bị nước thấm ướt lập tức có chữ viết màu xanh nhạt hiện ra.
Sau khi toàn bộ chữ viết trên bức họa hiện ra, hai tay cầm lấy khăn lông, Thương Ấu Lan tới gần nhìn kỹ, đã lớn tuổi, con mắt cũng không được tốt lắm.
Sau khi nhìn xong nội dung chữ viết trên mặt trắng của bức họa, Thương Ấu Lan nghẹn ngào rơi lệ, khăn trong tay bịt miệng mũi, không dám để mình khóc thành tiếng.
Thư là do con trai Hải Vô Cực đưa tới.
Ngày sinh nhật của mẫu thân, con trai nhớ nhung mẫu thân, nhớ nhưng lại không dám tới gặp, cũng không dám đưa thư tới như bình thường, lại không dám liên hệ nhiều lần trong thời gian ngắn, chỉ có thể vào ngày sinh nhật hàng năm để một phong thư lẫn trong đống hạ lễ đưa tới, vấn an mẫu thân, cũng là báo bình an với mẫu thân.
Bên này cũng không có cách nào hồi âm hỏi vấn đề mình muốn hỏi, bởi vì Hải Vô Cực không dám nhắc tới bất kỳ phương thức liên lạc nào cho mẫu thân, chỉ có hắn gửi thư tới, liên hệ một chiều.
Vương hầu bá nghiệp tuy nở mày nở mặt nhưng sau khi sự náo nhiệt qua đi, những nỗi niềm khó nói kinh khủng không thể tả cũng là thứ mà người thường không có cách nào hiểu được.
Nhìn phong thư vấn an, phải làm như này, trong lòng Thương Ấu Lan bi thương khó tả.
Đời này bà đã trải qua nhiều chuyện, vốn là công chúa của Yến quốc, xong lại hòa thân tới Triệu quốc, chìm nổi trải qua bao gian khổ với Triệu hoàng, đã trải qua rất nhiều gian nguy, sau đó trở thành Hoàng hậu, rồi lại thành hoàng thái hậu, vô số vinh nhục làm bạn trọn đời.