Đạo Quân

Chương 1945: Muốn xem thử trong sa mạc Vô Biên rốt cuộc có cái gì



Cũng đã già rồi, không còn chỗ nào thiếu thốn nữa, vốn cho rằng cứ vậy mà trải qua quãng đời cuối cùng, ai ngờ con cháu lại chết, rồi mất tích, chạy trốn, thật sự cửa nát nhà tan.

Bây giờ, bà ta chỉ mong nhóm con cháu còn sống đều có thể sống khỏe mạnh, không có yêu cầu gì khác.

Cho đến khi chữ viết dần dần nhạt đi, là có tác dụng trong thời gian hạn định vì bảo mật, chỉ có thể nhìn được trong một thời gian ngắn ngủi, sau đó có đụng nước nữa cũng không có khả năng hiện ra. Cẩn thận như vậy cũng là vì Hải Vô Cực sợ mẫu thân không có năng lực tự giải quyết tốt, sợ bị phát hiện.

Sau khi chữ viết biến mất hoàn toàn, Thương Ấu Lan lau nước mắt, lại lấy khăn lông khô cẩn thận lau nước trên mặt trắng của bức họa.

Cất khăn đi rồi lại cẩn thận cuộn tròn chắc chắn bức họa, lần nữa thả trong đống hạ lễ.

Vỗ ngực một cái rồi nhìn chung quanh, lại đi tới trước bàn trang điểm, sợ khóc khiến cho người ta nhìn ra cái gì.

Con mắt không tốt lắm, khom người, khuôn mặt gần sát cái gương, điểm thêm chút phấn trang điểm, bình thường đều có người phục vụ.

Sau khi chỉnh trang thỏa đáng lại cố gắng khôi phục lại tâm tình, lúc đó mới mở cửa đi ra.

Hôm nay là ngày đại thọ của bà, lâu không lộ diện cũng không tốt, ban đêm xem thư lại sợ đèn sáng làm người ta nghi ngờ.

Sau khi bà ta vừa đi, người trốn trong ngăn kéo ở góc nhà cũng xoay người mở ngăn kéo ra, đẩy cửa ngầm trên tường rời đi.

Trong một tiệm cầm đồ trong thành, một tên tiểu nhị đi tới mật thất gặp mặt chưởng quỹ, bẩm báo:

“Đã xác nhận, năm nay Thương Ấu Lan lại nhận được mật thư.

Cúi đầu viết viết trên bàn, chưởng quỹ hỏi:

“Đã theo dõi người đưa bức họa vào chưa?

Tiểu nhị trả lời:

“Đã theo dõi rồi, năm nay do người khác đưa tranh vào, là Trình Quận Thủ của Trường Điền quận, căn cứ vào tra xét ngầm, Trình Quận Thủ cũng không biết bức họa mình đưa có vấn đề.

Chưởng quỹ:

“Thật đúng là rết trăm chân khó lòng chết được, xem ra bên đó cũng không thiếu dư nghiệt của Triệu quốc. Hắn không thể nào vô duyên vô cớ có được bức họa kia, người phương nào đã hiến tặng, hoặc là người phương nào nhờ vả, nếu cả hai trường hợp đó đều không phải, vậy phải xem là người phương nào đã từng tiếp xúc với bức họa kia.

Tiểu nhị nói:

“Ngay khi nắm được danh sách hạ lễ có bức họa đã lập tức theo dõi, phát hiện giáo tập trong phủ Quận Thủ đáng nghi, sau khi dò xét thì là do hắn tặng bức họa. Hiện tại có cần bắt người lại để thẩm vấn không?

Chưởng quỹ chợt ngừng bút, ngẩng đầu lên nói:

“Đừng nên vọng động! Sở dĩ không bắt Thương Ấu Lan lại là bởi vì biết bắt bà ta cũng không có tác dụng. Bên Hải Vô Cực tất đã phòng bị tìm biện pháp xử lý tận gốc, một khi mạo muội bắt người thì sẽ lập tức đánh rắn động cỏ, sau này muốn tìm nữa cũng khó.

Tiểu nhị nói:

“Nhưng giáo tập giống như người không có chuyện gì vậy, chưa bát hiện ra bất kỳ dấu hiệu truyền lại tin tức nào.

Chưởng quỹ:

“Tập trung theo dõi hắn, nếu hắn giao tiếp bằng mắt với ai không bình thường, cho dù là đúng phải vị đạo trưởng nào đó cũng phải ghi lại vào danh sách cho ta, sau đó sẽ tỉ mỉ tìm hiểu.

“Tất cả những người tiếp xúc với kẻ khả nghi, cho dù phạm vi có rộng bao nhiêu đều phải âm thầm theo dõi chặt chẽ, tuyệt đối không được tùy tiện đánh rắn động cỏ.

“Một năm không được thì theo dõi hai năm, hai năm không được thì theo dõi mười năm, nói chung cuối cùng phải bắt được mục tiêu.

“Chỉ cần Hải Vô Cực còn gián điệp ở bên ngoài, còn muốn thu được tin tức ở bên ngoài cũng tiện hơn, đó chính là cái đuôi khó mà giấu được.

“Hiện tại phía trên đã tiến hành điều tra tỉ mỉ mạng lưới gián điệp vốn có của Triệu quốc, kể cả ngoài sáng trong tối, cộng thêm chúng ta hợp lực lại hình thành thế truy tra toàn phần, nhất định có thể nắm được manh mối.

“Trước mắt chúng ta có được manh mối trọng đại, cho dù là ai đưa bức họa của năm nay hay là do người nào vẽ bức họa đó, tất cả cần theo dõi bền bỉ trong thời gian dài cho ta, bất kỳ điều gì lộ ra liền theo dõi chặt cho ta, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra con đường liên lạc đó, chỉ cần không ngừng theo dõi chặt chẽ sẽ nhất định có thể phát hiện ra mạng lưới liên lạc của hắn, theo dõi một đường đó nhất định có thể bắt được mục tiêu.

“Ý của bên trên ngươi nên biết, vật lực, tài lực, nhân lực muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, thỏa mãn toàn bộ!

...

“Tiêu Thiên Chấn? Đứa con trai bị bệnh trước kia của Hải Như Nguyệt?

Trong mật thất Nam Châu, nghe thấy báo cáo, Ngưu Hữu Đạo rất kinh ngạc.

Quản Phương Nghi gật đầu:

“Không thể sai được, Tiêu Thiên Chấn bên người Quỷ Y, ngoại trừ con trai của Hải Như Nguyệt thì còn có thể là ai được?

Ngưu Hữu Đạo bồi hồi:

“Thân thể của Tiêu thiên Chấn ta đã từng tự mình kiểm tra, căn bản không thích hợp để tu luyện, cho dù có thể tu luyện thì mới tu luyện được mấy năm đâu, vừa ra tay đã có thể đánh cho Ngọc Thương không thể làm gì được, chuyện này không khỏi có chút khó tin.

Quản Phương Nghi:

“Y thuật của Quỷ Y vốn có thể làm những việc mà người khác không thể, làm gì đó cho Tiêu Thiên Chấn cũng không có gì lạ. Huống chi Phiêu Miểu Các công bố tên trên Đan bảng không thể sai được, nếu chưa làm rõ thì không thể công bố, một khi đã công bố thì sẽ không thể sai được.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi dừng bước:

“Phiêu Miểu Các thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, xem ra bên người Quỷ Y cũng có người của Phiêu Miểu Các.

Quản Phương Nghi:

“Làm sao mà biết được? Là vì Phiêu Miểu Các biết tên của Tiêu Thiên Chấn ư?

Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu:

“Trong vài năm ngắn ngủi Tiêu Thiên Chấn đã có tu vi như thế, có ai có thể tin được chứ? Làm sao Phiêu Miểu Các có thể không hoài nghi mà nhanh vậy đã công bố thứ hạng trên Đan bảng được? Điều này nói rõ Phiêu Miểu Các đã sớm biết chuyện đó. Còn Quỷ Y nhanh như vậy đã dùng thủ đoạn tăng tu vi của một người xác thực là kh ủng bố, làm sao có thể không làm cho Phiêu Miểu Các kinh ngạc, cảnh giác? Phiêu Miểu Các lại không có phản ứng gì, Quỷ Y còn dám công nhiên mang ra ngoài chỉ có thể nói rõ ràng đối với Phiêu Miểu Các, chuyện này không đáng lo, hoặc mọi thứ đều đã nằm trong tay Phiêu Miểu Các rồi.

Quản Phương Nghi hơi suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.

Ngưu Hữu Đạo xoay người nói:

“Hiện tại có mấy chuyện phải nhanh chóng đi chứng thực, thứ nhất, liên hệ với bên Thánh Cảnh, hỏi tình huống chuyện này của Quỷ Y.

“Thứ hai, chuyện của Quỷ Y ta có thể nghĩ tới, Thiệu Bình Ba tất cũng sẽ nghĩ tới, không biết hắn có ý kiến gì với Vô Tâm hay không, liên hệ với Giả Vô Quần, bảo gã theo dõi chặt chẽ cho ta. Nếu Thiệu BìnhBa muốn chơi, bảo Giả Vô Quần chơi với hắn, ta không rảnh quan tâm tới.

“Thứ ba, liên lạc với Hầu Tử, ta muốn dẫn hắn đi một chuyến, hẹn xong thời gian gặp mặt thì bảo chú ý giữ bí mật.

Những thứ khác Quản Phương Nghi còn có thể hiểu được, còn việc của Hầu Tử, Quản Phương Nghi hoài nghi hỏi:

“Có chuyện gì cần gặp mặt Hầu Tử?

Ngưu Hữu Đạo phát hiện ra nữ nhân này có nhiều khuyết điểm hơn so với Vân Cơ, Vân Cơ sẽ không hỏi hay nói nhảm quá nhiều:

“Từ thư mà Triệu Hùng Ca truyền tới, tình huống của Hầu Tử bên Ma giáo cũng đã ổn định, ta muốn đi cùng hắn tới sa mạc Vô Biên.

Quản Phương Nghi hiếu kỳ hỏi:

“Đi làm gì vậy?

Ngưu Hữu Đạo:

“Muốn xem thử trong sa mạc Vô Biên rốt cuộc có cái gì.

Còn như chuyện Ngọc Thương chịu nhục, hắn căn bản không quan tâm nhiều, đối với người ngoài, chuyện như thế này không có cách nào làm mình để tâm tới được, tối đa là cười trừ mà thôi. Mỗi người đều có chuyện của riêng mình, người nào cũng sẽ không thể cả ngày lo lắng tới chuyện như này, ngược lại, bản thân đương sự có thể sẽ bị luẩn quẩn, dẫn tới tạo nút thắt trong lòng.

...

Băng Tuyết Các, đứng dựa vào lan can của lầu các, dáng vẻ tựa ngọc thụ lâm phong, Xuyên Dĩnh ngắm nhìn tuyết sơn phía xa xa, trên mặt thỉnh thoảng thoáng qua vẻ rầu rĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.