Đạo Quân

Chương 1959: Bảo Mộ (2)



Ngưu Đạo Hữu quét sạch vụn đá còn sót lại ở hiện trường, một cái nhảy vọt lên, từ trên trời rơi xuống, nhẹ nhàng rớt trên mặt đất, lại ôm khúc trụ đá vốn loang lỗ dấu vết năm tháng, một lần nữa bỏ ra công sức làm cũ trụ đá.

Vân Cơ và Viên Cương một người đi trước, một người đi sau bước tới bên cạnh hắn nhìn.

Sau khi xem xong, Vân Cơ buồn bực nói:

“Thủ pháp nhìn như một kẻ điêu luyện, không lẽ trước đây lúc ở trong thôn ngươi học làm thợ đá sao?

Ngưu Đạo Hữu nói:

“Cũng chẳng chênh lệch là bao.

Khóe miệng Viên Cương cứng nhắc.

Đợi sau khi làm xong, Ngưu Đạo Hữu đỡ trụ đá đứng lên, dán mắt vào Viên Cương:

“Về phần ngươi, bây giờ ta lo lắng nhất chính là Lữ Vô Song. Ta không biết rốt cuộc nàng ta đối với chuyện ở nơi này biết được bao nhiêu, nhưng ta biết nàng ta chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách xuống tay với ngươi. Bằng vào thế lực và sức mạnh của nàng ta, có rất nhiều chuyện khó đoán trước được, có thể nói là khó lòng phòng bị. Nếu bây giờ ngươi không ở bên cạnh ta, ta không chắc có thể lo lắng chu toàn cho ngươi được, chỉ có điều vẫn hy vọng ngươi có thể cố gắng nghe ta khuyên một câu.

“Vẫn là câu nói ta đã nhiều lần nói với ngươi. Người cứng quá thì dễ gãy, người biết nhu biết cương sẽ không thất bại. Người anh em, không phải chuyện gì cũng đều cần mạnh mẽ gồng gánh như thế, lỡ như bị ép đến bước đường cùng, nhớ kỹ phải coi tình hình, xem xét thời thế. Lỡ như bị Lữ Vô Song tìm được, đừng chỉ dựa vào sự dũng cảm của một mình mà hy sinh một cách vô nghĩa. Đừng dễ dàng đi liều mạng, nhớ kỹ nơi này vẫn còn một đường lui, cũng có thể bảo đảm một mạng của ngươi! Chết rất dễ, nhưng sống sót lại không dễ dàng gì. Một khi tình huống không ổn, đừng ngại luồn cúi để tìm đường sống. Đừng để cho ta đi một chuyến uống công? Ngươi nghe rõ chưa?

Vân Cơ đã hiểu rõ, vẻ mặt thay đổi, nàng ta nổi lòng tôn kính phát hiện vị này thật sự vì bạn bè mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

Vẻ mặt Viên Cương hơi căng cứng, gật gật đầu.

“Vậy thì nhớ kỹ, nhớ kỹ vị trí của vật này!

Ngưu Đạo Hữu hét lên một tiếng, giơ tay lên vỗ xuống.

Ầm! Trụ đá vù một tiếng bị một chưởng của hắn đánh lèn vào trong cát, không đội lên nữa.

Viên Cương nhìn chằm chằm vào vị trí trụ đá chìm vào cát, lại quay đầu nhìn về phía móng tháp Kim Tự Tháp, đếm khoảng cách và vị trí chôn dấu của trụ đá, cuối cùng gật đầu nói:

“Nhớ kỹ rồi.

Ngưu Đạo Hữu vung tay lên:

“Đi thôi, trở về thôi.

...

Bên trong lều lớn của doanh trại, phía trước bản đồ, La Chiếu tự mình giảng giải trạng thái địch ta trước mắt cho đám người Ngọc Thương nghe.

Ngoài lều, Quách Hành Sơn nhanh chân đi vào, bước nhanh đến trước mặt Ngọc Thương bẩm báo:

“Sư tôn, thám tử báo Tây Môn Tình Không đến rồi!

“Ồ, nhanh vậy sao? Ngọc Thương quay đầu xoay người, hơi bất ngờ nói:

“Vết thương của y đỡ rồi sao?

La Chiếu dừng lại nhìn hai người, y cũng nghe thấy một số chuyện xảy ra có liên quan đến Tề kinh.

Quách Hành Sơn nói:

“Không rõ lắm.

“Có bao nhiêu người đến?

“Chỉ có một mình y!

“Một người?

Ngọc Thương chắp tay dạo bước:

“Gấp như vậy, xem ra phướng lúc đầu của chúng ta đã sai rồi. Chúng ta nên sớm cho y biết Huyền Vi đã chết, một cái xác cũng đủ để thao túng y!

Ông ta dừng bước quay đầu lại nói:

“La tướng quân, người không sợ chết đến rồi, các ngươi cẩn thận chuẩn bị một chút, đừng để bị ngộ thương.

Sau đó ông ta quay đầu về phía Quách Hành Sơn hét lên:

“Thông báo với các nhân viên ven đường, cho đi, để cho y qua đây!

“Dạ!

Cách doanh trại lớn mười mấy dặm, Tây Môn Tình Không cưỡi ngựa như bay, đội Đấu Bồng màu xám cưỡi trên lưng ngựa, gương mặt đầy vết sẹo, một mình chạy nhanh đến.

Hắn đã liên hệ với thám tử Vụ Phủ vùng phụ cận, nắm chắt được vị trí của quân địch ở chỗ nào thế là một mình cưỡi ngựa đến.

Trên thảo nguyên có vô số dốc thoải, địa thế nhấp nhô, bốn vó phi nhanh như ảnh, xung quanh tình cờ có thể thầy tiểu đội tuần tra của quân Tần, càng gần đại doanh của quân Tần, tần suất nhìn thấy tiểu đội tuần tra càng cao.

Trong tầm mắt dần dần xuất hiện nơi đại quân tập hợp, khoảng cách càng lúc càng gần.

Bên ngoài doanhh trại, một dãy rào chắn ngựa, Ngọc Thương đang đứng trên ruộng dốc trong doanh trại phóng tầm mắt nhìn tới hơi mỉm cười, người được Quỷ y cứu đi lại dễ dàng chủ động đưa tới cửa.

“Nhường đường!

Ngọc Thương quát lên.

Lính canh cửa tuân lệnh, một đám người chạy ra, đẩy dãy rào chắn dạt sang hai bên.

Lính canh cửa mới vừa đẩy ra, Tây Môn Tình Không đã một mình phóng ngựa trực tiếp xông vào.

Xa xa La Chiếu đứng ở một ruộng dốc khác phóng tầm mắt nhìn, than nhẹ một tiếng:

“Thật can đảm!

Trong giọng nói ít nhiều cũng mang theo vài phần tiếc hận, thương tiếc cho một hảo hán.

Tốc độ ngựa cưỡi dần bị ghìm lại, dừng ngay dưới ruộng dốc, Tây Môn Tình Không ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vẻ mặt không hề có cảm xúc nhìn lướt qua bốn phía, phát hiện nơi này đã sớm bố trí vô cùng nghiêm ngặt.

Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Ngọc Thương, trước khi nhìn tới Ngọc Thương, ánh mắt y dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt của Độc Cô Tĩnh.

Ngọc Thương cười ha ha nói:

“Tây Môn huynh, đợi đã lâu.

Tây Môn Tình Không nói:

“Huyền Vi ở đâu?

Ngọc Thương nói:

“Thứ ta muốn đâu?

Tây Môn Tình Không:

“Ta muốn nhìn thấy người trước!

“Dễ bàn!

Ngọc Thương phất tay ra hiệu, phía sau lập tức có người nhấc cái cán đi tới, trên cái cán trùm một tấm vải trắng, dưới tấm vải trắng rõ ràng là có một người đang nằm.

Người được nhấc đến trước mặt y, tự tay Ngọc Thương vén một đầu tấm vải trắng lên, chính là khuôn mặt sống động của Huyền Vi, nàng ta nằm nhắm mắt yên lặng.

Cái cán hơi nghiêng, lộ ra khuôn mặt để cho Tây Môn Tình Không nhìn.

Bàn tay của Ngọc Thương khẽ vồ trên môi Huyền Vi, Huyền Vi chậm rãi mở miệng ra, một hạt châu óng ánh, trong suốt bốc lên khí lạnh từ trong miệng trôi ra lơ lửng giữa bầu trời.

“Tây Môn huynh, vì giữ gìn dung nhan của Huyền Vi,ta không tiếc sử dụng băng phách hiếm thấy, như vậy đã đủ thành ý chưa?

Ngọc Thương cười nói sau đó để tay xuống, băng phách lại trở về trong miệng của Huyền Vi, năm ngón tay chụp vào hư không, miệng của Huyền Vi từ từ khép lại.

Đây đơn thuần chỉ là lời nói êm tai, không phải bên này vì muốn tốt cho Huyền Vi, mà vì bên này không biết lúc nào Tây Môn Tình Không có thể tìm tới, lo sợ xác của Huyền Vi thối rữa, mới nghĩ ra cách giữ gìn thi thể của nàng ta.

Ngọc Thương thu tay lại, sau đó lại duỗi tay ra nói:

“Đồ ta cần đâu? Chỉ cần ngươi giao đồ ra đây ta bảo đảm sẽ trả người cho ngươi, thả các ngươi đi!

Ông ta đứng trên ruộng dốc, Tây Môn Tình Không ngồi trên vật cưỡi, hai người nhìn nhau.

Một người lấy được đồ cũng sẽ không thả người, người đã đưa tới cửa rồi sẽ không cho Tây Môn Tình Không cơ hội trả thù. Nếu như chỉ là một người bình thường thả cũng chẳng sao, nhưng Tây Môn Tình Không một thân tu vi, uy hiếp quá lớn, đệ nhất cao thủ Đan Bảng có thể coi rẻ, nhưng không thể không bỏ qua!

Một người còn lại trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù y có giao đồ ra đối phương cũng sẽ không tha cho y, hơn nữa trên tay y căn bản không có thứ mà đối phương cần.

Hai món đồ đó, y nhớ một cái là ở trong gương trang điểm của Huyền Vi, một cái là ở trong vòng tay của Huyền Vi.

Y không biết có phải món đồ trong vòng tay giấu quá kỹ hay không, Huyền Vi đã rơi vào trong tay bọn họ nhưng đối phương vẫn tìm không được.

Nhưng mà hôm nay y đến đây cho dù là biết đồ ở đâu, cũng sẽ không nói ra.

Bởi vì y căn bản không có ý định sống sót trở về.

Tây Môn Tình Khong dời ánh mắt, nhìn chăm chú vào dung nhan yên lặng lại không một hơi thở của Huyền Vi, những ngày tháng hai người bên nhau chuyện cũ hiện ra rõ ràng trước mắt.

Y giơ tay túm lấy mũ trùm đầu màu xám, kéo một cái sau đó tiện tay vứt bay.

Xoay tay về sau y nắm chặt đuôi kiếm, sau đó rút kiếm.

Vẻ mặt Ngọc Thương thay đổi mạnh mẽ:

“Tây Môn Tình Không, nếu ngươi không muốn thi thể của người phụ nữ này bị khinh nhờn, tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.