Y chậm rãi dịch chuyển từng bước xoay quanh, thở hổn hển dữ dội, ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một vị trưởng lão khác của Hiểu Nguyệt các, cơ thể lao đảo đi tới, kiếm vô lực rũ xuống đất, bàn tay cầm kiếm run run, nhưng y vẫn cầm chặt không buông, từ mặt đất kéo một đường kiếm lướt qua.
Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn, lúc ban đầu vị trưởng lão kia nghĩ rằng y không chống đỡ được rồi.
Đợi đến khi Tây Môn Tình Không từ từ chạy tới, hơn nữa còn tăng tốc chạy, một lần nữa nhấc kiếm lên, ông ta hơi hoảng vội vàng giũ Thiên Kiếm Phù ra.
Lúc ông ta giũ Thiên Kiếm Phù ra cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kết quả nhìn trái nhìn phải phát hiện một đám thuộc hạ gần như vô cùng sợ hãi, tất cả đều lùi về sau.
Thế là còn không đợi Tây Môn Tình Không đến gần, Thiên Kiếm Cương Ảnh đã bắn mạnh ra, hai tay đánh liên tục, dẫn ra liên tiếp Thiên Kiếm Cương Ảnh đánh loạn xạ.
Oanh tạc ngừng lại, đất đá rơi xuống. Ôi! Một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống xuyên vào mặt đất, sau đó máu thịt tí tách rơi xuống đất.
Trưởng lão kia và mọi người ngắm nhìn xung quanh nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tây Môn Tình Không rồi.
Trưởng lão kia im lặng một lát, sau đó chậm rãi đi tới trước chuôi kiếm xuyên qua mặt đất này, đưa tay rút lên, đặt ngang trong tay nhìn, vẻ mặt không hiểu.
Những người khác cũng lục tục vây xung quanh, nhìn máu thịt vụn vặt trên đất, tất cả đều im lặng không có một tiếng động.
Chết rồi? Đệ nhất cao thủ Đan Bảng Tây Môn Tình Không cứ chết như vậy?
Xác thực là đã chết, Tây Môn Tình Không đã không còn sức chiến đấu nữa, căn bản không ngăn cản được công kích điên cuồng của Thiên Cương Kiếm Ảnh vừa nãy, ngay cả pháp lực y cũng không cách nào ngưng tụ được, đương nhiên là ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi, chứ đừng nói gì đến mười hai đòn tấn công liên tiếp của Thiên Kiếm Cương Ảnh.
Từ sau khi một kiếm xử lý Huyền Vi, một kiếm hủy diệt thân thể một đời mình yêu nhất, y đã chết rồi.
Trong gió vẫn còn những giọt máu nhỏ lay động, thân thể của y và Huyền Vi lẫn vào vùng thảo nguyên này, nơi này rất bao la.
Trưởng lão xoay người nhìn xung quanh, không nhìn thấy vỏ kiếm, giống như nó đã bị Thiên Kiếm Phù đánh nát, thế là ông ta cứ nhấc kiếm ở trong tay như vậy, thanh kiếm này ông ta giữ lại cho mình.
Cho dù phía bên Hiểu Nguyệt các còn có một bội kiếm vốn của Tây Môn Tình Không, nhưng thanh kiếm này ông ta giữ lại cho riêng mình.
Ông ta đi về phía thi thể của vị trưởng lão khác, sau khi vẫy tay ra hiệu mọi người dọn dẹp, lại đi về phía thi thể của Ngọc Thương.
Bên cạnh thi thể của Ngọc Thương, ông ta nhìn thấy tấm Thiên Kiếm Phù mà Tây Môn Tình Không vứt bỏ, lại nhìn thi thể của Ngọc Thương một chút.
Các chủ Hiểu Nguyệt các đã chết, vây giết bày ra nhắm vào Tây Môn Tình Không còn chưa phát huy được tác dụng, kết quả lại trở thành như vậy, cái gì mà là Thiên Cơ Phá Cương Tiễn trí mạng, cái gì mà Thiên Kiếm Phù trí mạng, kết quả chính là như vậy.
Sau khi tin tức truyền về doanh trại, La Chiếu nghe được trợn mắt ngoác mồm...
Liên quân. Bên trong quân doanh Tề quân, sau khi nghe được tin tức, Tra Hổ đi ra bên ngoài lều, trên tay cầm bầu rượu, im lặng một hồi đột nhiên giơ bầu rượu lên trời bái tế từ xa:
“Tây Môn huynh, thế gian khó được vẹn cả đôi đường, chỉ mong cho ngươi và Huyền Vi có thể gặp nhau trong lòng đất, chỉ mong kiếp sau hai người được toại nguyện, không tiễn.
Hắn ta nói xong, cầm bình rượu tưới xuống đất.
Trong lều phía sau lưng hắn ta, Hô Diên Vô Hận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn ta, im lặng.
Thật ra có lúc Hô Diên Vô Hận sẽ nghĩ, những tu sĩ này không nên cuốn vào phân tranh của thế tục.
...
Bên trong hoàng cung của Tề quốc, chưởng môn của Tam đại phái dắt tay nhau đến thẳng Ngự thư phòng, sau khi Hạo Vân Đồ chào hỏi xong, bốn người đứng ở đó im lặng.
Tất cả đều rất bất ngờ, không nghĩ tới Ngọc Thương vậy mà lại bị Tây Môn Tình Không giế t chết, người ở trong đại quân, bên cạnh có nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, làm sao sẽ bị Tây Môn Tình Không gi ết chết?
Ở đây không phải là bọn họ đang đau buồn vì cái chết của Ngọc Thương. Bọn họ là không hy vọng dưới thế cục hiện giờ bởi vì cái chết của Ngọc Thương mà bên phía Tần quốc sẽ xảy ra loạn gì...
Bên trong đình viện yên tĩnh, Vô Tâm chắp tay sau lưng đứng dưới mái hiên im lặng.
Dưới bậc thang Nhan Bảo Như và Quách Mạn đi theo cũng im lặng. Người khó khăn lắm mới cứu sống được hai lần cuối cùng cũng chết vì tình.
Nếu không phải chết vì tình, dựa vào thựa lực của Tây Môn Tình Không, nào có thể dễ dàng gi ết chết được y? Đây là chạy đi báo thù chịu chết mà.
Trong mắt nữ nhân, cách chết của những người đàn ông này khiến cho bọn họ cảm thấy buồn phiền.
Sở dĩ nơi này biết tin là vì bảng xếp hạng Đan Bảng một lần nữa thay đổi, cũng nêu ra lý do thay đổi, đã là chuyện người trong thiên hạ đều biết rồi.
Người đứng đầu Đan Bảng đã chết, người thứ đứng thứ hai theo thứ tự tiến vào, Nhan Bảo Như trở thành đệ nhất cao thủ Đan Bảng.
Hai ba bốn năm đều dồn về trước một hạng, Ngọc Thương vừa chết, sau người thứ bảy tất cả mọi người lại được đẩy về trước hai hạng.
“Thật không ngờ y lại có thể một kiếm phá Thiên Kiếm Phù, thực lực này thật sự rất kh ủng bố! Thật đáng tiếc lại...Ai!
Nhan Bảo Như không nhịn được lắc đầu.
Đột nhiên Quách Mạn gượng cười nói:
“Bay giờ Nhan tỷ tỷ chính là đệ nhất cao thủ Đan Bảng rồi đấy!
Nhan Bảo Như cười khổ nói:
“Ta thì tính là đệ nhất cao thủ gì chứ, cao thủ thật sự bên ngoài Đan Bảng ai biết có bao nhiêu, ví dụ như Ngưu Đạo Hữu kia, khiêm tốn cỡ nào, muội cảm thấy hắn nên sếp thứ mấy trên bảng xếp hạng? Muội lại không phải không biết tỷ đã từng bại trong tay của hắn.
Ánh mắt của Quách Mạn hơi lóe lên:
“Tỷ không cần lo lắng, không phải Ngưu Đạo Hữu đã chết rồi sao?
Nhan Bảo Như nói:
“Muội cho rằng không còn người khác nữa sao? Ví dụ như Tra Hổ cận vệ bên người của thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận của Tề Quốc. Đó chính là cao thủ thật sự. Nghe đồn Tây Môn Tình Không còn chưa chắc là đối thủ của hắn ta nữa đấy. Rất có thể tỷ không phải là đối thủ của hắn ta.
...
Đứng bên ngoài cửa sổ lớp học, nhìn tiên sinh đang dạy cho học sinh ở bên trong, Thiệu Bình Ba là đang dự thính.
Tiên sinh dạy học do hắn ta mời về này là quan lại nhỏ, lớn tuổi đã về hưu, nghe nói rất có biện pháp về mặt quản lý giai cấp thấp. Hôm nay, ông ta đang truyền thụ kinh nghiệm của mình cho học sinh.
Hắn ta không quan tâm xuất thân lai lịch, chỉ cần có thể dạy cho học sinh những thứ hữu dụng là được.
Sau khi dự thính một lúc, hắn ta phát hiện quả thật tiên sinh rất có biện pháp, cũng yên lòng.
Thái Học quán vẫn chưa hoàn thành việc xây dựng lại toàn bộ, nhưng hắn ta đợi không kịp nữa rồi, vừa xây dựng lại, vừa đưa tiên sinh tới bắt đầu dạy học sinh trước.
Vừa rời đi chưa được bao xa, Thiệu Tam Tỉnh đã bước nhanh đến, báo cho hắn ta biết tin tức mình vừa thu thập được.
Dừng bước trước vườn hoa, Thiệu Bình Ba hơi kinh ngạc nói:
“Tây Môn Tình Không lại có thể gi ết chết Ngọc Thương?
Thiệu Ba Tỉnh:
“Đúng vậy! Lần trước y giết sứ thần đóng ở Tề quốc, bệ hạ còn tức giận đấy, không nghĩ tới vừa chớp mắt đã thành như vậy. Đại công tử nói không sai, loại người này không thể cứu được.
Thiệu Bình Ba yên lặng một lúc, sau đó hỏi:
“Vẫn chưa có tin của chưởng quỹ bên kia sao?
Thiệu Ba Tỉnh nói:
“Tin phát đi giống như đá chìm dưới biển, không có bất kỳ tin nào truyền về, xem ra là muốn chặt đứt các liên hệ với chúng ta.
Thiệu Ba Bình hừ một tiếng:
“Tùy vào hắn ta sao? Sau khi tiếp xúc với ta bao nhiêu lần, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn ta cho rằng không để lộ thân phận thì ta sẽ không biết hắn ta là ai sao?
Thiệu Ba Tỉnh sớm đã biết hắn ta vẫn đang suy nghĩ thân phận của chưởng quỹ, nghe nói như vậy nhịn không được hỏi: