Đạo Quân

Chương 1966: Ép cho mượn Sơn Hà Đỉnh (1)



Trì Thanh Lệ cười khổ:

“Lời ấy của tiên sinh sai rồi, so với đồ bên trong Thánh Địa và Băng Tuyết các, trong cung nào có bảo vật gì, chỉ đều là đồ bình thường mà thôi.

Nhiếp Chấn Đình cũng lên tiếng phụ họa

“Chưởng môn nói có lý, không sánh bằng Thánh Địa và Băng Tuyết các.

Xuyên Dĩnh nở nụ cười:

“Ta đã hiểu, là ta mạo muội.

Hiểu cái gì, lời này rõ ràng là hiểu lầm, Trì Thanh Lệ vội nói:

“Nếu tiên sinh không chê vật bình thường chướng mắt, chắc hẳn bệ hạ sẽ không keo kiệt đâu.

Nàng ta vừa nói xong đã nhìn về phía Nhiếp Chấn Đình.

Nhiếp Chấn Đình vội nói

“Đúng vậy, nếu tiên sinh không chê, không ngại đi tới kho chứa bảo vật trong cung nhìn thử.

Lập tức Xuyên Dĩnh tỏ ra vô cùng hứng thú, nhưng lại hỏi thử:

“Sẽ không có vấn đề gì chứ?

“Không sao, không sao. Trẫm vô cùng vinh hạnh khi có thể được tiên sinh thưởng thức, xin mời.

Nhiếp Chấn Đình chắp tay lại sau đó đưa tay ra hiệu mời.

“Được!

Xuyên Dĩnh vui vẻ đáp ứng, mọi người cùng nhau đi qua.

Dưới hoàng cung nguy nga có một khoa báu ngầm trong lòng đất, hoàng đế cùng khách quý đích thân tới, cửa lớn của Địa Cung mở ra.

Nhóm người bước vào Địa Cung, bên ngoài có người canh gác không nói, bên trong cũng có binh lính thay phiên canh gác.

Hành lang trong Địa Cung có rất nhiều cánh cửa, từng tầng mở ra, sau khi bước vào nơi trọng địa cất giữ bảo tàng thật sự, bên trong không có người canh giữ, chỉ có các giá bày các loại kỳ trân dị bảo.

Đi vào kho báu, Xuyên Dĩnh nhìn dưới chân và phát hiện mặt đất được đúc bằng nước đồng, nước thép.

“Tất cả đều là một ít vài vật tầm thường trên thế gian, so với các vật trong Tiên các của Thánh địa thì thô sơ xấu xí không chịu nổi.

Nhiếp Chấn Đình vung ngón tay chỉ, có ý mời xem.

Xuyên Dĩnh cùng ông ta đi xuyên qua bên trong kho bảo vật, phát hiện thật sự đều là mấy vật tầm thường, phần lớn đều vàng bạc tài bảo, vàng đúc nguyên khố, còn lại chính là một vài dụng cụ đựng đồ quý giá, còn có tranh chữ và một ít linh thảo.

Sau khi đi dạo bên trong kho báu một lần, Xuyên Dĩnh dừng bước ở trước một bức tranh điêu khắc bằng ngọc với sắc thái sặc sỡ hắn ta, nhìn xung quanh, dường như vô cùng kinh ngạc:

“Bảo tàng của hoàng cung lại chỉ có mấy thứ này thôi sao?

Nhiếp Chấn Đình rụt rè cười nịnh nọt:

“Có hơi đơn sơ một chút, đã làm cho Xuyên Dĩnh tiên sinh phải chê cười rồi.

Trì Thanh Lệ cũng nói:

“Dĩ nhiên là không thể so sánh cùng Băng Tuyết các.

Xuyên Dĩnh khoát tay áo:

“Ta không phải có ý Xem ảnh 1 này, theo ta thấy, bệ hạ chắc hẳn còn có bảo vật không muốn cho ta nhìn thấy đi?

Nhiếp Chấn Đình thoáng ngẩn người ra, thấy trong lời nói của đối phương rõ ràng lộ vẻ không hài lòng, vội nói:

“Xuyên Dĩnh tiên sinh, những thứ quý giá trong cung đều được để ở trong này, còn lại cũng chỉ là vài thứ trang trí trong các cung. Mấy thứ kia đều không quý bằng ở đây. Đương nhiên, nếu tiên sinh muốn xem cũng có thể dời bước đi xem một chút.

Xuyên Dĩnh lắc đầu:

“Ta nói không phải là những vật tầm thường đó.

Nhiếp Chấn Đình nghi ngờ nói:

“Ngoại trừ những thứ này, trong cung thật sự không còn bảo vật gì khác nữa.

Xuyên Dĩnh cười ha ha:

“Bệ hạ đang khinh thường Xuyên Dĩnh ta không biết gì sao?

Nhiếp Chấn Đình vội nói:

“Ta nào dám, nào dám...

Giọng Xuyên Dĩnh lớn hơn vài phần:

“Thần khí Trấn quốc Sơn Hà đỉnh đâu?

Lời này vừa nói ra, một đám người có tư cách vào đây đều im thin thít, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Nhiếp Chấn Đình sửng sốt một lúc mới thử hỏi dò:

“Lẽ nào tiên sinh muốn xem Sơn Hà đỉnh?

Xuyên Dĩnh:

“Bệ hạ nói trong cung không có báu vật gì khác. Lẽ nào Sơn Hà đỉnh cũng không tính là báu vật sao? Chẳng lẽ Sơn Hà đỉnh cũng được bày trong nay, chỉ là tại hạ mắt vụng về không nhận ra sao? Nếu không bày ở đây, vậy ý định của bệ hạ đã rất rõ ràng rồi. Hoặc là không muốn cho ta nhìn thấy, hoặc là bắt nạt ta không có kiến thức.

Nhiếp Chấn Đình vội vàng xua tay nói:

“Tiên sinh hiểu nhầm rồi, ta tuyệt đối không dám có ý đón tiếp không chu đáo, tuyệt đối không có ý này!

Trong khi nói chuyện, ông ta nhìn về phía Trì Thanh Lệ nháy mắt.

Lúc này Trì Thanh Lệ nói giúp vào:

“Xuyên Dĩnh tiên sinh, Sơn Hà đỉnh là thần khí trấn quốc của Nước Hàn, thật sự không tiện lấy ra.

Vẻ mặt Xuyên Dĩnh dần dần lạnh đi:

“Không tiện lấy ra thì nói thẳng là không tiện lấy ra, vì sao nói trong cung ngoại trừ những thứ này ra thì không có báu vật nào khác. Vậy không phải bắt nạt ta thiếu hiểu biết thì là gì?

Nói ra lời này làm một đám người thấy rất xấu hổ, cũng rất bất an, rõ ràng bọn họ có thể nhìn ra được vị này đã bị chọc giận.

Ai dám bắt nạt người của Băng Tuyết các chứ? Mọi người hình như có thể cảm nhận được thâm ý trong lời nói của hắn ta. Đối phương dường như tưởng nhầm là bọn họ đang giễu cợt hắn ở rể Băng Tuyết các, thật ra cũng không hiểu gì.

Có người thầm trách Nhiếp Chấn Đình không nên nói lời không đúng mực.

Nhiếp Chấn Đình hơi sợ hãi, liên tục xua tay nói:

“Xuyên Dĩnh tiên sinh, hiểu nhầm, thật sự là hiểu nhầm rồi. Sơn Hà đỉnh là ngoại lệ nên không ở được liệt vào trong số các bảo tàng.

Xuyên Dĩnh lại nói một câu:

“Vậy không biết bệ hạ có bằng lòng cho Xuyên Dĩnh ta xem một chút không?

“Chuyện này...

Lúc này Nhiếp Chấn Đình thật không biết phải làm gì cho đúng. Tùy ý lấy ra Sơn Hà đỉnh cho người ta xem thì không thích hợp, không lấy ra cho người này xem cũng không thích hợp, nay bị đối phương lạnh nhìn chằm chằm vào, dưới tình thế khó xử ông ta đành phải nhìn về phía Trì Thanh Lệ.

Trong ba phái lớn, vị Chưởng môn Thiên Nữ giáo trước mắt này có địa vị cao nhất, nên ông ta muốn mời nàng đứng ra quyết định.

Trì Thanh Lệ cũng cảm thấy hơi khó xử, nhưng cuối cùng vẫn cười gượng nói:

“Bệ hạ, nếu Xuyên Dĩnh tiên sinh muốn xem thì để tiên sinh xem. Chỉ xem thôi cũng không có vấn đề gì, không bằng lấy ra cho Xuyên Dĩnh tiên sinh xem đi.

Nhiếp Chấn Đình còn có thể nói gì được nữa, chỉ đành cười gượng nói:

“Cũng được!

Tiếp theo, ông ta chắp tay về phía Trì Thanh Lệ.

Trì Thanh Lệ ngược lại đưa tay ra nói với Xuyên Dĩnh:

“Xuyên tiên sinh, Sơn Hà đỉnh ở trong kho báu mật thất, chỉ có bệ hạ biết được phương pháp mở ra, chúng ta không tiện đứng ngoài quan sát, vẫn mong tiên sinh tạm dời bước ra ngoài, để bệ hạ mở ra kho báu mật thất.

“Không có gì!

Xuyên Dĩnh gật đầu, trực tiếp xoay người rời đi.

Một đám người đều tự giác rời đi. Nhiếp Chấn Đình dùng mắt ra hiệu về phía đại nội tổng quản Xương Đức.

Xương Đức hiểu ý, cúi người và lui ra sau vài bước rồi cũng ra ngoài. Tuy nhiên, khi đến cửa kho báu, y lại đóng cửa lớn lại, còn tự mình ngăn cản ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào mọi người ở ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.

Bên trong kho báu chỉ còn lại một mình Nhiếp Chấn Đình. Ông ta buông tiếng thở dài, lắc đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sau đó, ông ta tiện tay cầm một cái ấm bạc có khắc hoa văn trên cái giá bên cạnh, đi tới ta một vại nước và cúi đầu múc xuống.

Sau khi lấy đầu một ấm nước, ông ta đỡ đến ta hai thanh gỗ dựng thẳng ở góc tường. Phía trên có đặt hai bình thủy tinh trong suốt.

Nhiếp Chấn Đình chậm rãi rót nước vào trong một bình thủy tinh, đợi cho tới khi mực nước đầy tới đầu một ngọn núi trên bức tranh sơn thủy khắc trên bình thì dừng lại.

Chỉ thấy mấy thanh gỗ và cả bình thủy tinh bắt đầu chậm rãi lún xuống đến vị trí nhất định liền ngừng lại.

Lúc này Nhiếp Chấn Đình mới đi tới ta một ô tường ngầm, thò tay ấn xuống mấy chữ rồi đứng nghe trong vách tường vang lên một tiếng răng rắc khe khẽ.

Tấm màn sắt đối diện cửa chính Địa Cung phát ra những tiếng ầm ầm, rồi mở rộng về hai bên, lộ ra một gian mật thất có bảo quang phát ra.

Nhiếp Chấn Đình chạy nhanh về phía trước bình thủy tinh và rót nước trong bình lại trong ấm bạc, sau đó cẩn thận đổi vị trí của hai bình thủy tinh.

Lúc này, ông ta mới xoay người trở lại trước vại nước, rót nước về, cầm cái ấm bạc không quay lại chỗ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.