“Chắc các ngươi cũng nghe đến chuyện của Thánh Tử Ma Giáo rồi, hình như Vô Song Thánh Tôn đang tìm Hạt Hoàng, nếu chúng ta có thể tìm ra, để cho tông môn báo cáo cho Phiêu Miểu Các, chắc chắn sẽ lập được công lớn!
“Đi!
Hét to một tiếng, ba người lách mình bay lên lần nữa, đuổi theo phía sau Hạt Hoàng.
Nhưng không lâu sau khi đuổi kịp, bọn hoh nghe được tiếng "Thùng thùng" quái dị vang lên từ trong sa mạc, thấy được dưới ánh trăng phía trước, nơi Hạt Hoàng đang phóng đi có một người đứng trên cồn cát.
Hạt Hoàng ù ù chạy đến, làm cho Ô Thường ngừng lại hai tay đánh, ánh mắt trầm lãnh nhìn chằm chằm vào nó.
Vì sao Hạt Hoàng lại chạy về phía hắn? Trước đó không hề có chuyện này, gần như không cần suy nghĩ nhiều, hắn đã đoán ra đó là do chiếc đỉnh vòng trong tay mình, nói cách khác, Hạt Hoàng là do chiếc đỉnh vòng này đưa đến.
Ánh mắt của Ô Thường liên tục chớp, chẳng lẽ vật tiếp dẫn gì đó thật ra là Hạt Hoàng?
Hắn muốn nhìn phản ứng của Hạt Hoàng, ai ngờ Hạt Hoàng không thèm phản ứng, điên cuồng dùng càng cua nhào lên đập đến hắn.
Hai tiếng va chạm, Ô Thường giơ đỉnh vòng lên cao, hung mãnh đánh một kích lên chiếc càng lớn, dưới chân hãm xuống mấy phần.
Hạt Hoàng phát hiện không nện chết được tên này, thân hình khổng lồ của nó ầm ầm đánh về phía trước, muốn nghiền ép người trước mặt.
Đối mặt với cơ thể to lớn như ngọn núi khổng lồ đ è xuống, Ô Thường lật bàn tay lại, Thôn Thiên Vòng đeo vào khuỷu tay, dùng một tay chưởng lên bụng Hạt Hoàng, giơ tay nhấc nó lên.
Cơ thể Hạt Hoàng như núi nhỏ bị bốc lên, mấy đốt chân đạp loạn trên mặt đất, phần lưng bị nện xuống đất, khó lật lại được, cái đuôi to cố gắng lật lên trên đất cát, sau đó ù ù nhào về phía Ô Thường. Nó ăn thua thiệt một lần, bị dạy dỗ, nên dùng cái đuôi như kim châm đâm mạnh về phía Ô Thường.
Coong! Ô Thường giơ Sơn Hà Đỉnh trong tay lên, miệng đỉnh chụp trúng đuôi gai, vừa vặn ngăn trở!
Hạt Hoàng lúc lắc cái đuôi, rõ ràng muốn dùng sức phân cao thấp với Ô Thường.
Cách đó không xa, ba người nhảy xuống trên cát vàng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, càng xem càng cảm thấy kinh hãi, bọn họ không biết Ô Thường là ai, vậy mà dưới công kích cuồng bạo của con quái vật khổng lồ Hạt HOàng, người này lại không lùi lại nửa bước, hắn thong dong đứng yên, cảnh giới Kim Đan có thể làm được điều này sao?
Ô Thường chiến đầu giằng co với Hạt Hoàng cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu như Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn, vì sao nó lại đến công kích chứ?
Những Sa Hạt khác nghe được tiếng vang của chiếc đỉnh vòng thì đều chạy trối chết, nhưng vì sao Hạt Hoàng lại chạy đến liều mạng?
Hắn gần như cảm giác được nguyên nhân, có lẽ hắn xâm phạm vào phạm vi lãnh địa của Sa Hạt, mà đám Sa Hạt kia e ngại âm thanh này, nên dẫn đến đại lão có thực lực cường đại ra mặt đuổi kẻ quấy nhiễu là hắn.
Hắn đoán không sai, hoàn cảnh sinh sống của Sa Hạt nhỏ bị uy hiếp nghiêm trọng, Hạt Hoàng đến đây để tiêu diệt mối uy hiếp này.
Cũng bởi vì nghĩ đến điều này, có một số việc không khó đoán ra, nếu như Hạt Hoàng thật sự là vật tiếp dẫn, vậy có nghĩa là đánh đỉnh vòng có thể gọi Hạt Hoàng đến đây.
Nhưng Hạt Hoàng lại không bị khống chế là sao? Nếu dùng vũ lực khống chế thì chưa chắc Hạt Hoàng đã chịu nghe lời, bởi vì hai bên không có cách nào giao lưu/
Nếu Ma Điển đã nói về tác dụng của đỉnh vòng, vậy thì vấn đề quan trọng nhất sẽ nằm trên chiếc đỉnh vòng này.
Trong đầu hiện lên những suy nghĩ này, bỗng nhiên Ô Thường nhảy lên, hất đuôi bò cạp ra.
Hạt Hoàng cũng không bỏ qua cơ hội này, quay người lại muốn tấn công lần nữa.
“Đông...
Hai tay Ô Thường thi pháp đánh ra một kích, làm cho chiếc vòng phát ra tiếng ngột ngạt to lớn.
Ba người ở trên cồn cát gần đó nhìn lén lập tức khó chịu, máu tươi trong người sôi lên.
Hạt Hoàng đang dùng đuôi bọ cạp tấn công thì bii âm thanh này k1ch thích tạo ra tiếng "chi chi", hình như không chịu nổi, nó bị k1ch thích đến mức liên tục lui về sau.
Thấy có tác dụng, Hạt Hoàng không phải là không sợ loại âm thanh này.
“Đông... Đông... Đông...
Ô Thường liên tục đánh ra.
Hạt Hoàng bị âm thanh k1ch thích giống như bị quấy nhiễu mạnh mẽ, muốn chạy lên công kích Ô Thường, nhưng lại bị "ma âm" quấy phá, chỉ có thể quay vòng quanh.
Cuối cùng, hình như nó thật sự không chịu nổi nữa, Hạt Hoàng xoay người một cái, co giò lên chạy, điên cuồng chạy đi.
Chạy đi? Sao Ô Thường lại để cho nó chạy mất được chứ, mà ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua ba người trên cồn cát gần đó, Thôn Thiên Hoàn trong tay bỗng nhiên bay ra, vòng vàng phi nhanh dưới ánh trăng.
Ba người kinh hãi, không ngờ rằng Ô Thường lại bỗng nhiên ra tay, muốn chia ra nhiều hướng để chạy, nhưng kết quả bọn họ phát hiện dưới chân bị cát bám trụ, không nhấc chân lên nổi.
Vòng vàng phát ra tiếng gào phá âm phóng đến, khí thế hung mãnh kinh người.
Ba người đều gấp gáp rút vũ khí ra chống cự, bùm bùm bùm, ba tiếng nổ vang lên
Không có ai trong ba người có thể ngăn được một kích của vòng vàng.
Vòng vàng kia dễ như trở bàn tay đánh nổ thân thể của cả ba người, cuối cùng lượn một vòng lớn trên không trung, cuối cùng bay về tay Ô Thường.
Nguyên nhân vì sao giết ba người này rất đơn giản, chỉ cần người nào thấy được cảnh giữa hắn và Hạt Hoàng này, hắn sẽ không tha cho một ai!
Tay Ô Thường vừa túm được vòng vàng thì lập tức lắc mình một cái, đuổi theo Hạt Hoàng, hắn nhảy lên trên lưng Hạt Hoàng, đứng trên lưng nó rời đi.
Hạt Hoàng vừa chạy, vừa tỉnh táo thoát khỏi "ma âm" quấy nhiễu, nó nhếch đuôi lên đâm về lưng mình.
“Đông... Đông...
Chiếc vòng trong tay Ô Thường tiếp tục va chạm, ma âm lại vang lên, làm cho Hạt Hoàng không thể tự kiềm chế được, tiếp tục gia tốc chạy nhanh, muốn trốn khỏi ma âm quấy nhiễu.
Nhưng ma âm lại như bóng và hình, chỉ cần Hạt Hoàng có ý đồ phản kích, ma âm sẽ vang lên.
Hạt Hoàng chỉ có thể trốn, nhưng lại không thoát khỏi ma âm vây khốn, từ dưới mặt đất nhanh chóng chui vào trong cát vàng.
Vừa chui vào đất cát, Ô Thường lập tức thi pháp chống ra một không gian, ổn định đi theo sau lưng Hạt Hoàng, hai tay thỉnh thoảng đánh lên đ ỉnh vòng…
Không biết chui bao lâu trong lòng đấy, Ô Thường cũng không biết Hạt Hoàng muốn đi đâu, chỉ thấy Hạt Hoàng tiềm hành không biết mệt, chắc chắn là không phải không ngừng lại, nó có mục tiêu nhất định, nên hắn nhịn xuống chơi đùa tiếp với nó.
Khi một làn ánh sáng màu lục thẩm thấu vào cát vàng, phía đối diện có một không gian tự mở ra, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, hắn đã theo Hạt Hoàng đi vào trong sa mạc lục, ở trong một thế giới màu lục.
Đợi đến khi thoát khỏi thế giới màu xanh lục, hắn phát hiện Hạt Hoàng đã bắt đầu đi lên phía trên.
Oanh! Mặt đất xuyên thủng, lại thấy được ánh mặt trời.
Ô Thường đứng trên lưng Hạt Hoàng nhanh chóng nhìn bốn phía, ánh mắt đầu tiên hắn đã phát hiện ra mặt trời trên không trung khác lạ, con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, lần nữa ngắm bốn phía xung quanh, tự lẩm bẩm.
“Đệ ngũ giới, Hạt Hoàng đúng thật là vật tiếp dẫn...
Bỗng nhiên hắn mãnh liệt quay đầu nhìn về phía sau lưng, thấy được đuôi bọ cạp đã dựng đứng lên như rắn đuôi chuông, run lên liên tục, phát ra âm thanh kỳ lạ.
Không lâu sau, đất cát cách đó không xa bị ầm ầm đâm thủng, một con quái vật chui ra khỏi bãi cát.
“Lại là một con Hạt Hoàng...
Ô Thường nói thầm trong miệng, nhìn xuống con dưới chân một cái, sau đó tiếp tục nhìn về phía con kia, phát hiện con Hạt Hoàng mới đến giống y đúc với con dưới chân hắn, cũng đang run chiếc đuôi lên.
Oanh! Nơi xa lại có một con chui ra.
Không chỉ hai con này, trên sa mạc giống hệt như bị nở hoa, từng con Sa Hạt không ngừng chui ra, con nào con nấy siêu to khổng lồ.
Ở thế giới này lại có nhiều Sa Hạt cấp bậc Hạt Hoàng như thế sinh sống, Ô Thường thạt sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Khi con Hạt Hoàng thứ nhất xông đến, những con Hạt Hoàng trong phạm vi nhìn thấy được gần như cùng phát động công kích, dùng Ô Thường làm trung tâm công kích.