Đạo Quân

Chương 1973: Uớc hẹn giấu mặt (2)



Cuối cùng còn mời Thiệu Bình Ba đến kinh thành Tống quốc gặp mặt, muốn nấu rượu luận thiên hạ với Thiệu Bình Ba!

Còn về lý do đến Tống quốc, Thiệu Bình Ba tự tìm một lý do nào đó, còn nói hắn sẽ ở Tống Kinh đợi Thiệu Bình Ba đến.

Xem xong thư, Thiệu Bình Ba nhe răng, vò nát lá thư ném xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Kẻ này chính là mối họa lớn trong lòng ta!

Thiệu Tam Tỉnh nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, cẩn thận nhặt cục giấy bị vò nát lên, không dám lơ là, nếu như nội dung trong lá thư này bị người khác thấy được, vậy thì khó mà lường được hậu quả.

Sau khi đứng dậy hắn lại nhét lá thư vào trong tay áo, đợi lát nữa quay về đốt sạch sẽ.

Bây giờ hắn gấp gáp chuyện trước mắt.

“Đại công tử, rõ ràng hắn đang uy hiếp công tử đến nơi hẹn, nếu ngài không đi, sợ rằng chuyện của đại tiểu thư sẽ lộ ra ánh sáng, đại tiểu thư sẽ hết đường chối cãi, vậy thì Anh Vương Hạo Chân làm sao chịu nổi, đại tiểu thư phải xử lý việc này thế nào, sợ là bọn họ muốn gi ết chết đại tiểu thư mất. Mà chuyện Thái Học, nếu như bị hắn chọc thủng, chắc chắn sẽ bị triều thần bóp nát đầu tiên.

Thiệu Bình Ba âm trầm đi đến đi lui trong các, hình như đang nhanh chóng nghĩ đối sách, trong miệng cũng thì thào, tức giận nói.

“Một tên Ngưu Hữu Đạo chết đi, lại có một Giả Vô Quần nhảy ra, đây chính là không chặt đứt hậu hoạn đấy. Ta không có thù với kẻ này, hắn lại liên tục nhắm vào ta, ta còn chưa tính sổ với hắn, vậy mà bây giờ hắn lại đến, dùng một chiêu đối phó nhiều lần với ta sao?

Thiệu Tam Tỉnh sốt ruột nói.

“Đại công tử, bây giờ phải làm thế nào cho phải?

Thiệu Bình Ba chợt dừng bước, ánh mắt loé lên một lúc, vươn tay nói.

“Đưa thư cho ta!

“Ây...

Thiệu Tam Tỉnh móc bức thư nát trong tay áo ra cho hắn nhìn.

Bây giờ mới nhớ đến chuyện xé nát, Thiệu Bình Ba phất tay xem như thôi, chắp tay đến dựa vào lan can nhìn ra xa, trong mắt hiện lên sự suy tư, cuối cùng quyết định gì đó, nói ra hai chữ vang vọng.

“Đến hẹn!

“A!

Thiệu Tam Tỉnh kinh hãi, vội nói.

“Đại công tử hãy nghĩ lại, lần trước hắn muốn đưa đại công tử vào chỗ chết, sợ rằng lần này cũng không có ý tốt, muốn dụ đại công tử đến để ám sát!

Thiệu Bình Ba hơi lắc đầu, nói

“Đó cũng không phải là người bình thường, chắc hắn cũng biết, nếu như ta làm theo lời hẹn, sao có thể dễ dàng bị giết được, nếu không có người bảo vệ thì đã không đến Tống Quốc. Trong tay giữ bí mật của hắn, lại giữ lại không công bố, ta muốn xem thử hắn có âm mưu gì. Nấu rượu luận thiên hạ... Nấu rượu luận thiên hạ...

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nói.

“Trả lời thư, nghe danh Phương Trường Cừ lão tiên sinh của Tống quốc học thức uyên bác, muốn mời ngài đến Tấn quốc Thái Học làm thầy, mong rằng Giả tiên sinh giúp đỡ!

Thư bên này vừa gửi đi, chỉ mấy ngày sau, đã nhận được thư hồi âm của Giả Vô Quần, nguyện dốc sức giúp đỡ!

Nhận được thư, Thiệu Bình Ba lập tức đến gặp Thái Thúc Hùng, nói rằng mình muốn đi Tống quốc tự mời đại nho bác học đến Thái Học giảng bài.

Thái Thúc Hùng cảm thấy không cần thiết, cũng nói đến ân oán giữa Thiệu Bình Ba và Giả Vô Quần, cảm thấy nếu đi thì quá nguy hiểm.

Thiệu Bình Ba tỏ vẻ phải tự mình đi mời mới có thành ý, cũng lộ ra thư trả lời của Giả Vô Quần.

Thái Thúc Hùng ngạc nhiên, vậy mà Giả Vô Quần lại giúp Thiệu Bình Ba, không biết hai người này đang làm gì, nhưng hắn biết người con rể này cũng không phải là người bình thường, dám đi thì tất nhiên sẽ không dễ dàng chịu thiệt thòi.

Cuối cùng, bên phía Tấn quốc cho gọi sứ thần Tống quốc, tỏ vẻ Thiệu Bình Ba muốn đi sứ Tống quốc, muốn hỏi thăm thái độ Tống quốc bên kia.

Nhận được câu trả lời của triều đình Tống quốc, thân phận đi sứ của Thiệu Bình Ba được định ra, Thiệu Bình Ba dẫn theo phu nhân Thái Thúc Hoan Nhi cùng đi sứ, có hộ vệ cao thủ dẫn đường không nói chơi.

Sau khi đến kinh thành Tống quốc, đầu tiên Thiệu Bình Ba dùng thân phận sứ thần thăm viếng hoàng đế Ngô Công Lĩnh của Tống quốc, nói về chuyện giữa hai nước Tấn Tống.

Ngày tiếp theo mới dẫn theo vợ đến phủ thừa tướng.

Tất nhiên Tử Bình Hưu biết được ý đồ của vị này khi đến đây, lúc đi đón người có thêm cả Giả Vô Quần đi cùng.

Gặp lại Giả Vô Quần, sắc mặt của Thái Thúc Hoan Nhi hơi thay đổi, cảnh tượng nàng và mẫu thân bị người ta trêu đùa đâu có thể dễ dàng quên được, âm thầm cắn răng nghiến lợi.

Sau khi cả chủ nhà và khách đều ngồi xuống, Giả Vô Quần yên lặng đứng sau lưng Tử Bình Hưu, trên mặt hắn hơi có ý cười, bên cạnh còn có Nguyên Tòng ở đây.

Ngoài miệng Thiệu Bình Ba vẫn nói mấy lời khách sáo với Tử Bình Hưu, nhưng ánh mắt hắn thì liên tục nhìn chằm chằm Giả Vô Quần để thăm dò, cuối cùng cũng gặp được vị Ẩn Tướng này rồi.

Sau khi nói mấy lời khách sáo xong, Tử Bình Hưu mời khách ở lại, Tử phủ muốn làm yến tiệc chiêu đãi.

Thiệu Bình Ba không thể từ chối được sự nhiệt tình này, vui vẻ đồng ý.

Tử Bình Hưu rời đi để chuẩn bị tiệc, ra lệnh cho Giả Vô Quần tiếp khách.

Mà sau đó Giả Vô Quần lại sai hai người nữ quyến đến chăm sóc Thái Thúc Hoan Nhi, nàng ta không tình nguyện, nhưng Thiệu Bình Ba lại bảo nàng rời đi.

Tiếp theo, Giả Vô Quần mời Thiệu Bình Ba đi dạo ở hoa viên.

Đến vườn hoa, Thiệu Bình Ba ra lệnh cho hộ vệ dừng bước, một mình hắn đi theo Giả Vô Quần, Nguyên Tòng cũng đi theo.

Đến lúc dừng bước bên cạnh ao nước, Thiệu Bình Ba nói.

“Giả tiên sinh, ta đã đến.

Giả Vô Quần mỉm cười gật đầu, viết gì đó cho Nguyên Tòng nhìn, Nguyên Tòng thay mặt trả lời.

“Thiệu đại nhân thật có khí phách, không làm cho Giả mỗ thất vọng!

Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm cảnh đẹp trong ao nước, lạnh nhạt liếc xéo.

“Không cần nhắc đến can đảm, tất cả là do tiên sinh ép tạo ra.

Giả Vô Quần lại viết cho Nguyên Tòng nói.

“Nếu đại nhân không muốn đến, những chuyện này cũng không đủ dồn đại nhân vào chỗ chết, không tính là ép buộc.

Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm Nguyên Tòng đang nói thay, nói.

“Không phải là dụ ta đến giết sao?

Giả Vô Quần viết.

“Tiên sinh dùng tên tuổi Tấn Sứ đến đây, sao ta dám ra tay?

Thiệu Bình Ba nói.

“Nếu ta đã đến, tiên sinh có thể nói cho ta biết vì sao trước đó lại hại ta được không?

Giả Vô Quần viết.

“Cố ý hãm hại, cố ý thăm dò! Nếu đại nhân không thể né tránh được chút kiếp nhỏ đó, đã chết từ lâu rồi, sao có tư cách đứng ở chỗ này nữa, cũng không có tư cách nói chuyện thiên hạ với ta.

Ánh mắt Thiệu Bình Ba lóe lên, nghe hiểu ý của hắn, hơi nhíu mày nói.

“Nói chuyện thiên hạ?

Giả Vô Quần gật đầu, viết.

“Lúc đại nhân còn ở Bắc Châu, Giả mỗ đã chú ý đến ngài. Chẳng lẽ lấy hùng tâm tráng chí của đại nhân, lại cam tâm tình nguyện làm một tiên sinh dạy học sao?

Thiệu Bình Ba từ chối cho ý kiến, lạnh lẽo nói.

“Có gì mà nói chuyện?

Giả Vô Quần viết.

“Cửu Thánh không ngã, thiên hạ bất bình!

Vừa viết ra những lời này, có thể nói là trời long đất lở, chấn nhiếp Thiệu Bình Ba không nhẹ, bỗng nhiên hắn quay người đối mặt với ngườ đối diện, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, trầm giọng nói.

“Ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt của Giả Vô Quần vẫn bình tĩnh, viết.

“Thiên hạ chân hào kiệt, nhưng chỉ có đại nhân và Giả mỗ! Nếu ngươi ta liên thủ, sẽ rất có triển vọng!

Thiệu Bình Ba âm thầm hãi hùng khiếp vía, nói.

“ Ngươi chỉ là một phàm phu tục tử, cũng dám tranh phong với Cửu Thánh sao? Theo ta được biết, tiên sinh không có dã tâm gì, cần gì phải nói đến hùng tâm tráng chí như vậy?

Giả Vô Quần há miệng, chỉ chỉ chính mình không có đầu lưỡi, viết tiếp cho Nguyên Tòng ở sau lưng nói.

“Thù này không báo, thề không làm người! Đại nhân của chỉ một người, cô đơn cô lực, Giả mỗ nguyện giúp đại nhân thêm một phần sức lực!

Mốt thù cắt lưỡi! Ánh mắt Thiệu Bình Ba lóe lên, như có điều suy nghĩ, nói.

“Giúp bằng cái gì?

Giả Vô Quần viết.

“Nếu ngày sau đại nhân muốn lấy Tống quốc, Giả mỗ xin trợ một chút sức lực!

Đối với điểm này, Thiệu Bình Ba ngược lại không nghi ngờ năng lực của đối phương, cũng hơi tâm động, lại cười lạnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.