Thiệu Bình Ba cười cười bước đi, Thiệu Tam Tỉnh đi theo phía sau hơi khom người với phu nhân, cũng đi theo sau.
Thiệu Bình Ba trực tiếp vào thư phòng, ngồi ngay ngắn sau án, nhắm mắt như nghỉ ngơi.
Thiệu Tam Tỉnh đang châm trà thì hành động nhẹ hơn, biết dáng vẻ này của Thiệu Bình Ba tức là đang tự hỏi chuyện quan trọng nào đó.
Sau một lúc lâu, Thiệu Bình Ba lại mở mắt đứng dậy, đứng sau án, chắp tay trầm ngâm trong thư phòng, trong miệng còn thì thầm một câu.
“Tu sĩ Nguyên Anh… Tu sĩ Nguyên Anh…
Bỗng nhiên hắn đấm một cái lên tường.
Lúc này Thiệu Tam Tỉnh mới bước lên hỏi.
“Đại công tử sao vậy?
Thiệu Bình Ba nghiêng đầu, nói nhỏ.
“Tu sĩ Nguyên Anh, gần ngay trước mắt, một cơ hội tốt như vậy, dễ như trở bàn tay, sao có thể không lấy?
Thiệu Tam Tỉnh nghe vậy thì kinh hãi, cũng nói nhỏ.
“Đại công tử, đó cũng là điều mà tên họ Giả phí hết tâm tư muốn có.
Thiệu Bình Ba nói nhỏ.
“Hắn tìm ta, là vì nhìn trúng đường dây giữa ta và chưởng quỹ, trong tay chúng ta có, bọn chúng không có, đường dây này ở trên tay chúng ta, nói cách khác, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta. Giả Cát Trì không hề biết chuyện này, nên lúc đối mặt với lưới lớn mà Cửu Thánh bày ra, đại nạn lâm đầu, ai có thể giúp hắn thoát thân, chắc chắn sẽ đi theo người đó, chỉ cần chúng ta bí mật sắp xếp, say này trên tay chúng ta sẽ có một trở thủ đắc lực.
“Đây chính là cơ hội nắm một tu sĩ Nguyên Anh trong tay, cơ hội tốt như vậy, dễ như trở bàn tay, thịt mỡ ngon như thế, sao có thể để cho đối phương táp trước?
Thiệu Tam Tỉnh hãi hùng khiếp vía.
“Đại công tử, hai bên vừa mới liên minh, ngài đã trở tay hố bọn họ, làm như vậy có ổn không?
Khóe miệng Thiệu Bình Ba nở một nụ cười quỷ quyệt.
“Ngươi nói sai rồi! Ta đã suy nghĩ thật kỹ, nếu như là liên minh, người ở trên tay chúng ta cũng chẳng phải giống nhau sao? Nếu thật sự phải đưa người đến trên tay bọn họ, mà chúng ta chẳng được gì, làm gì có chuyện đó được? Giả Vô Quần đã lộ mặt thật ra, bây giờ chúng ta đều nắm nhược điểm của đối phương trong tay, hắn chỉ có thể chấp nhận, chẳng lẽ lại vì chuyện này mà trở mặt liều mình cá chết lưới rách với chúng ta sao?
Nghe hắn nói kiểu này, đúng là rất có lý, Thiệu Tam Tỉnh khẽ vuốt cằm, hỏi.
“Đại công tử có nói với chưởng quỹ không?
Thiệu Bình Ba xua tay, nói.
“Lúc đó còn có người của Giả Vô Quần ở đây, sao ta có thể nói ra suy nghĩ đó? Bây giờ đi liên lạc cũng không muộn.
“Ừm!
Thiệu Tam Tỉnh hiểu rõ.
Sau khi hộ vệ ra khỏi thành, liên tục dùng roi thúc ngựa rời đi, lúc chạy đến vùng núi, hắn nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người thì bay thẳng vào núi sâu, thả ngựa chạy tự do, ai nhặt được thì của người đó.
Trốn vào núi sâu, vừa tìm được một nơi bí ẩn, hắn tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt, rõ ràng là chưởng môn Yến Thục Thiên của Linh Tông.
Mặt nạ trên tay bị bóp nát, hắn lại nhanh chóng lột áo khoác ra, thi pháp đánh nát áo, sửa sang lại y phục trên người, trên mặt nở một nụ cười khổ.
Đường đường là chưởng môn Linh Tông lại phải lén lút làm việc này, trước kia lúc tu vi còn chưa đột phá Nguyên Anh Kỳ, hắn cũng chẳng cần đi làm hộ vệ cho kẻ khác, nên lúc này có vài phần bất đắc dĩ.
Nhưng khi hắn nhận được thư của Ngưu Hữu Đạo, mọi người đều ngồi trên một con thuyền, chỉ có thể đi đến đây một chuyến.
Không còn cách khác, Ngưu Hữu Đạo nói chuyện này rất quan trọng, mà lý do gọi hắn là vì hắn ở gần Tấn Quốc, hắn có thể nói gì nữa?
Còn tình huống cụ thể thế nào, hắn cũng không biết, người hiểu rõ mọi chuyện sợ rằng chỉ có Ngưu Hữu Đạo, sắp xếp mọi người thành hàng, Ngưu Hữu Đạo đứng ở trung tâm cân đối tất cả mọi người, vì vậy hắn chỉ có thể phối hợp làm việc.
Ở một mức độ nào đó, đây cũng là một loại bảo vệ cho tất cả mọi người, ở giữa, càng có ít người biết mình là cao thủ Nguyên Anh Kỳ càng tốt.
Người nào sử dụng Vô Lượng Quả, bây giờ chỉ có thể ôm một nhóm với nhau, đã duỗi tay muốn chỗ tốt, thì phải gánh chịu hậu quả.
Sau khi khôi phục lại hình dáng ban đầu, Yên Trục Thanh bay vào trong núi sâu, tiếp tục chạy lên chạy xuống, giả vờ như mình còn chưa đột phá Nguyên Anh Kỳ.
Cuối cùng, hắn đến nơi đã hẹn trước với đệ tử, hai người nhảy lên phi cầm tọa kỵ, nhanh chóng bay lên không trung.
...
Trong mật thất Mao Lư Sơn Trang, Ngưu Hữu Đạo đang nghiêng người chợp mắt trên giường.
Bóng người Vân Cơ xuất hiện, nàng đi vào trong mật thất, thấy dáng vẻ này của hắn, biết là hắn đang nghĩ ngợi gì đó, cũng biết loại người như Ngưu Hữu Đạo thích suy nghĩ cả ngày, biết đối phương rất am hiểu môn này.
Nàng cầm mật thư quơ quơ trước mặt hắn, nói.
“Có thư trả lời, đã ổn hết.
Nghe được tin tốt, Ngưu Hữu Đạo mở mắt, thong dong vươn tay nhận lá thư, một tay khác chống trán, cứ nằm nghiêng như vậy xem thư.
Xem xong nội dung trên lá thư, hắn mỉm cười nói.
“Quả đúng là Lam Minh! Thiệu Bình Ba này đúng là một nhân tài, biết hắn tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ ổn, đúng là không ngoài suy đoán mà.
Thư do Yến Trục Thiên gửi đến, sau khi hai bên gặp mặt thế nào, nội dung cuộc nói chuyện ra sao, trong thư nói ra rất rõ ràng, biết rõ toàn bộ quá trình, thấy không có vấn đề gì.
Vân Cơ thổn thức một tiếng.
“Không ngờ rằng Lam Minh luôn không lộ tung tích, lại giấu thân phận ra gặp Thiệu Bình Ba, hắn không ngờ rằng thân phận của mình đã bị Thiệu Bình Ba biết từ trước, Thiệu Bình Ba này đúng thật là không tầm thường.
Bên này xem rằng, ngay từ đầu Thiệu Bình Ba đã biết người Phiêu Miểu Các sau lưng là ai, nhưng không ngờ tình hình lại khác.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói.
“Chuyện này cũng hợp tình hợp lý, mặt hàng như Lam Minh cũng muốn đi lại với Thiệu Bình Ba, hắn giấu được Thiệu Bình Ba mới là lạ đấy.
Vân Cơ nói.
“Tiếp theo ngươi muốn làm gì?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Nên làm gì thì làm cái đó, cứ chờ Bình Ba biểu diễn đi.
Vân Cơ không hiểu, hỏi lại.
“Biểu diễn cái gì?
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, người lộn nhào một vòng, đứng lên, mỉm cười nói.
“Thiệu Bình Ba là ai? Ta hiểu rất rõ, sao hắn cam tâm tình nguyện bị người khác khống chế được, ta không tin hắn sẽ buông tha cơ hội này, ngươi chờ mà xem, chắc chắn hắn sẽ mượn gió bẻ mặng, không bỏ qua cơ hội nắm giữ một cao thủ Nguyên Anh Kỳ đâu.
Vân Cơ hơi kinh ngạc.
“Ngươi nói là hắn sẽ nhân cơ hội này thu Gia Cát Trì về tay?
Ngưu Hữu Đạo đi đến trước án tọa, ngồi xuống nói.
“Nếu không phải vậy thì thế nào?
Vân Cơ nghi ngờ, cũng đi đến, nói.
“Nếu ngươi biết… Chẳng lẽ ngươi cố ý thả cho hắn>
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta cố ý cho hắn? Ngươi đừng nói giỡn, xử lý chuyện của Gia Cát Trì, phải dùng người một nhà mới đáng tin được, sao ta để cho hắn thành công được chứ.
Vân Cơ càng không hiểu.
“Vậy vì sao ngươi để cho Thiệu Bình Ba và Lam Minh nhúng tay vào?
Ngưu Hữu Đạo từ từ dựa vào thành ghế, híp mắt nói.
“Ta nói rồi, người một nhà mới đáng tin, nhưng nếu người mình ra mặt xử lý chuyện này thì quá nguy hiểm. Người một nhà thì phải bảo vệ thật tốt, chuyện xảy ra, dù sao cũng phải có người đứng ra cho Cửu Thánh chú ý, không thể để bọn họ điều tra lên đầu chúng ta được. Có người chịu tội thay, người của chúng ta mới có thể thoải mái làm việc được, cũng có xác suất thành công cao hơn.
“Đương nhiên, ta cũng có ý muốn dạy dỗ Thiệu Bình Ba này một chút. Vị Thiệu đại công tử này lòng cao hơn trời, không chịu an phận, chỉ cần để hắn thành công một lần, phát hiện ra Giả Vô Quần cũng chỉ có bản lãnh như thế, sau này hắn sẽ dám tranh cao thấp với Giả Vô Quần ngay. Lần này không ra tay thì thôi, vừa ra tay là phải dẫm hết ngạo khí của hắn, để cho hắn biết, hắn không có lực chống đỡ này trước mặt Giả Vô Quần cả, để cho hắn không dám làm ra những hành đông thiếu suy nghĩ.