“Trước đó hắn đã ngửi một lượt trong thôn rồi, cuối cùng kết luận mùi tỏa ra nặng nhất chính là ở đây, hắn hoài nghi nơi đây là nơi mà mục tiêu xuất hiện lần cuối, đang xác nhận lần cuối cùng.
Khi đang nói chuyện, lão đầu tóc vàng đột nhiên bò dậy, đi tới kênh nước cạnh cây đào, lại ngồi xuống, không biết đang nhìn chằm chằm cái gì trong nước, còn lấy nhánh cây gạt gạt hai cái trong nước.
Dường như phát hiện ra gì đó, mấy người nhìn nhau rồi đều đi tới.
Bên cạnh, Hoắc Không hỏi một câu:
“Lão Hoàng, thế nào?
Lão đầu tóc vàng nhìn lại, thấy ba vị Thánh tôn đều ở đây thì vội vàng đứng dậy hành lễ.
Nguyên Sắc cười tủm tỉm phất tay:
“Không cần căng thẳng, chính sự quan trọng hơn. Nhìn ngươi là biết ngươi là người làm việc dụng tâm, không tệ, nhìn dáng vẻ của ngươi có phải đã phát hiện ra gì rồi không?
Lão đầu tóc vàng vốn dĩ có phần căng thẳng nhưng khi nói tới phương diện mà gã am hiểu thì lập tức không còn căng thẳng nữa, lập tức nghiêng người tự tay chỉ vào kênh nước:
“Ba vị Thánh tôn mời xem.
Mọi người nhìn vào kênh nước một lượt nhưng không nhìn ra cái gì, chỉ thấy bên trong kênh nước, dưới lớp bùn ở đáy nước có vài dấu chân đạp lên.
Nguyên Sắc lại nói:
“Nên nói thế nào?
Lão đầu tóc vàng:
“Mục tiêu hẳn là hạ thủy từ nơi này, mượn kênh nước yểm hộ, đi qua kênh nước, đi thông tới dòng sông nhỏ ngoài thôn, chạy trốn bằng đường thủy rồi.
“Thuộc hạ mới vừa thử dấu vết ở đáy nước một chút, căn cứ vào tốc độ dấu chân ở dưới lòng sông bị trầm tích che lên thì e rằng tốc độ dòng sông nơi này lúc nhanh lúc chậm, nhưng nơi này chỉ là nhánh sông nhỏ, hai ngày nay nơi đây cũng không bị mưa, cho nên tốc độ nước chảy cũng không quá nhanh.
“Vì vậy căn cứ vào dấu chân mục tiêu để lại có thể suy đoán ra, mục tiêu không phải rời đi trong hôm nay, là hôm qua.
“Nếu như đi ngày hôm qua, vì sao lại phải lén lút rời đi qua kênh nước.
“Căn cứ vào các loại dấu hiệu, có thể ra được kết luận cuối cùng: Mục tiêu rời đi sau khi bị phát hiện, mục tiêu là vì biết mình bị theo dõi nên mới mượn nơi này để trốn đi.
Nguyên Sắc lại liên tục gật đầu:
“Không tệ không tệ, không hổ là cao thủ truy tung, là một nhân tài. Theo ý ngươi, là do nội bộ chúng ta có người mật báo, hay là chính bản thân hắn đã nhận ra điều dị thường nên mới chạy?
Mật báo từ nội bộ? Lời này vừa nói ra khiến Hoắc Không thầm kinh hãi run rẩy.
Lão đầu tóc vàng:
“Chuyện này chưa thể nhận định, chỉ có điều có thể tra thử xem ngày hôm qua trong thôn có người nào khác thường ra vào hay không. Mục tiêu cho tới lúc bị theo dõi mới đi, nếu có người mật báo chứng tỏ rằng trước đó người mật báo cũng không biết được tung tích của hắn, cũng có thể nói rằng song phương trước đó cũng đã thiết lập phương thức liên lạc, người thông báo tin tất phải tiếp xúc trực tiếp mới được. Chỉ cần có thể loại trừ điểm này thì cũng liền loại bỏ khả năng nội bộ thông báo tin.
Sau khi Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di nghe vậy đều gật đầu.
Thần sắc của Nguyên Sắc thì vô cùng tán thưởng:
“Không tệ không tệ, quả nhiên là một cao thủ truy tung. Một người đã có tác dụng hơn nhiều phế vật lục soát như vậy, chuyện này ở trong tay một mình ngươi cũng đã rõ ràng rồi, là một nhân tài, tốt! Bây giờ ngươi đang giữ chức vụ gì trong Phiêu Miểu Các?
Lão đầu tóc vàng chắp tay nói:
“Hồi bẩm Thánh tôn, Thính Dụng ở Mật Tra Tư ạ.
“Thính Dụng?
Nguyên Sắc hơi giật mình, nói cách khác chính là không có chức vụ gì, thảo nào chưa từng nghe nói tới, quay đầu nhìn về phía Hoắc Không:
“Ta thấy hắn đủ để đảm nhiệm chức vụ chấp sự của Mật Tra Tư đấy.
Hoắc Không hơi hạ thấp người nói:
“Vâng, trở về sẽ sắp xếp điều động.
Đối với việc này, Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di cũng không có ý kiến gì, năng lực của lão đầu tóc vàng này cũng làm cho hai người coi trọng một chút.
Lão đầu tóc vàng bất ngờ, nghe mà cảm thấy vô cùng vui mừng. Một câu nói của Nguyên Sắc đã giúp gã đang phải phấn đấu cả đời trong việc đấu đá, trong nháy mắt đã được chấp chưởng chức chấp sự một ty trong Phiêu Miểu Các, làm sao có thể không mừng rỡ, kích động chắp tay nói:
“Tạ ơn Thánh Tôn coi trọng.
“Ôi chao, người có bản lĩnh nên được trọng dụng.
Nguyên Sắc phất phất tay, còn ôn hoà vỗ vai gã một cái, ý bảo gã lui xuống trước.
Sau một lúc quan sát dấu chân trong nước, Nguyên Sắc quay đầu nhìn về phía Hoắc Không:
“Còn sững sờ ở đây để làm chi? Vừa rồi người ta đã nói rất rõ, ngay cả phương thức tra tìm cũng đã nói rõ ràng rồi, tra như thế nào còn cần ta dậy ngươi sao? Ta thấy ngươi còn không bằng Đinh Vệ. Nếu có nội gián, bắt lại cho ta!
“Vâng!
Hoắc Không vã mồ hôi, chắp tay rời đi.
Thật vất vả mới bắt được, lại chạy mất? Tâm tình của tam Thánh không được tốt lắm, đã biết là đánh rắn động cỏ rồi, người đã chạy, trời đất bao la, muốn tìm cũng khó khăn.
Phía ngoài vẫn còn tiếp tục lục soát, không thể nào dễ dàng bỏ qua được.
Tam Thánh đi quanh học đường dạy học.
Không lâu sau, Hoắc Không đi vào, sắc mặt có chút khó coi, đi tới bên cạnh ba người, chắp tay nói:
“Sư tôn, sau khi tra xét thì hôm qua thật sự có người không phải người của thôn tiến vào, một đôi phu thê làm việc tu bổ kiếm sống, còn dẫn theo một đứa trẻ hai, ba tuổi. Căn cứ vào lời của thôn dân, lúc cặp vợ chồng xuất hiện, người bán hàng rong của thôn vẫn còn ở đó, tiên sinh dạy học cũng vẫn đang giảng bài ở học đường. Có thể xác nhận rằng mục tiêu biến mất sau khi cặp vợ chồng đó đi tới đây, còn thời gian cụ thể biến mất thì vẫn chưa thể xác định.
Nguyên Sắc nhướng lông mày nhìn y, trong ánh mắt có tia sáng lạnh lẽo khác thường xuất hiện.
Hoắc Không căng thẳng, y cũng biết, tra ra chuyện này trên cơ bản là có thể căn cứ vào lời nói râu ria để tiến hành đẩy ngược lại, đó chính là việc chứng minh nội bộ Phiêu Miểu Các xác thực là xuất hiện nội gián mật báo cho mục tiêu!
Nội bộ Phiêu Miểu Các có người giúp tu sĩ Nguyên Anh chạy trốn, điều này có nghĩa là thế nào? Giúp tu sĩ Nguyên Anh chạy trốn, muốn làm gì?
Ngẫm mà sợ run.
Mục Liên Trạch nở nụ cười:
“Thực sự là thú vị, hôm qua mới xuất hiện một đôi phu thê tu bổ kiếm sống mật báo, hôm nay lại xuất hiện một người bán hàng rong, hiện giờ Phiêu Miểu Các quả thực giống như một cái sàng, nào còn bí mật gì đáng nói nữa!
Nhìn như vừa cười vừa nói, Hoắc Không lại có thể cảm nhận được cơn giận dữ dội trong lời nói đó.
Cái gì gọi là cái sàng, chính là bị gió lùa khắp nơi. Nguyên Sắc cùng Trưởng Tôn Di đương nhiên biết, đây cũng là nguyên nhân bọn họ muốn chỉnh đốn Phiêu Miểu Các.
Trước đây thì thôi, bây giờ nội bộ Phiêu Miểu Các lại có thể có người đang giúp tu sĩ Nguyên Anh chạy trốn, ai dám lôi tu sĩ Nguyên Anh ra làm bậy? Vậy ý đồ trợ giúp ở đâu? Ba người đã cảm thấy nội bộ Phiêu Miểu Các có người bắt đầu nhằm vào cửu Thánh bọn họ rồi.
Nhưng mà tức giận là tức giận, khống chế thiên hạ còn phải dựa vào thuộc hạ làm việc, dựa vào vài người bọn họ thì không thể nắm giữ các ngõ ngách trong thiên hạ được.
Nguyên Sắc nhìn chằm chằm Hoắc Không, trong miệng nói một chữ:
“Tra!
Một chữ rất đơn giản lại làm Hoắc Không cảm thấy áp lực chưa từng có, trịnh trọng chắp tay lĩnh mệnh nói:
“Vâng!
Trưởng Tôn Di:
“Người đã chạy từ hôm qua, chúng ta còn cần phải ở lại nơi này sao?
Trong lời nói toát ra sự bất mãn, dường như còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hoắc Không mơ hồ cảm giác được một cơn gió tanh mưa máu sắp ập tới Phiêu Miểu Các.
Nguyên Sắc:
“Nên đi rồi, nhưng cũng nên làm cho vài người biết hậu quả khi làm trái mệnh lệnh là như thế nào, cho dù người trong thôn này biết được bao nhiêu, ngươi biết nên xử trí như thế nào rồi chứ?
Thần sắc Hoắc Không nghiêm lại, nói:
“Trước tra! Tra xong giết, không chừa một mống!
Nguyên Sắc không nói thêm lời nào khác, xoay người rời đi.
Tam Thánh cứ thế mà đi, nhưng vấn đề tra hỏi thôn dân mới vừa chính thức bắt đầu.