Đạo Quân

Chương 1988: Cây quả nở hoa rồi! (1)



Nghe nói đã diệt khẩu đúng lúc, xác thực làm Thiệu Bình Ba thở phào nhẹ nhõm, thần sắc hơi suy tư kéo kéo áo trước ngực, hồ nghi:

“Tin tức ngươi cung cấp không phải nói chỉ theo dõi thôi sao, Phiêu Miểu Các không phải là không dám đánh rắn động cỏ sao?

Lam Minh:

“Quỷ mới biết làm sao, căn bản là không theo lẽ thường, đột nhiên liền bắt người của ta lại khiến bên ta không thể đúng lúc biết được tin tức, suýt chút nữa trở tay không kịp, suýt chút nữa không cứu kịp, suýt nữa hù chết ta rồi! Ta cho ngươi biết, ta làm hỏng việc, ngươi cũng không chạy được đâu.

Thiệu Bình Ba suy tư một hồi, lại hỏi:

“Nói cách khác, Gia Cát Trì đã mắc bẫy rồi?

Lam Minh vung tay lên:

“Chạy rồi! Lần này ta tới là muốn nói cho ngươi chuyện này. Căn cứ vào tình huống sau đó được biết thì có người đã động thủ trước chúng ta, hẳn là đã mật báo trước một ngày, làm người sợ quá chạy mất, hiện tại Phiêu Miểu Các đang truy xét việc này.

Thiệu Bình Ba hơi kinh sợ:

“Còn có người nhúng tay vào việc này? Xem ra trong Phiêu Miểu Các có không ít người có mưu đồ bất chính.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, giọng của Thiệu Tam Tỉnh truyền tới:

“Đại công tử!

Thiệu Bình Ba hô:

“Vào đi.

Lam Minh lập tức đi tới trước một bức họa, chống tay, giả bộ thưởng thức dáng chữ.

Thiệu Tam Tỉnh mở cửa đi vào, chuyển mật thư tới, cũng nói bên tai Thiệu Bình Ba:

“Không nói do ai gửi tới.

Thiệu Bình Ba mở ra xem, chỉ thấy bên trên có mười hai chữ: Cảnh cáo nhẹ, nếu có lần sau nữa, tất không tha thứ!

Con ngươi của Thiệu Bình Ba đột nhiên co lại, khóe miệng nhếch lên, nhìn chằm chằm chữ phía trên, hơi phất tay.

Thiệu Tam Tỉnh nhìn Lam Minh, lui xuống.

Đợi đi rồi, Lam Minh lập tức đi tới, không chút khách khí cứ như là nhà mình, một tay kéo mật thư qua, sau khi nhìn thì hỏi:

“Tin của người nào vậy, có ý gì? Ngươi đắc tội với ai vậy, đây dường như là đang cảnh cáo ngươi đó!

Tin của người nào? Thiệu Bình Ba há có thể không biết, Thiệu Tam Tỉnh đã nói rất rõ rồi, Giả Vô Quần gửi tới.

Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra trên mặt chữ chính là cảnh cáo, không cần đối phương nhắc nhở.

Về phần có ý gì khác, gã liếc mắt liền biết, Giả Vô Quần nhẹ nhàng nói: “cảnh cáo nhẹ” đơn giản chính là việc bên này âm thầm giam tin của Gia Cát Trì, muốn mượn gió bẻ măng.

Trầm mặc một chút, hỏi:

“Tiên sinh mới vừa nói có người mật báo trước để Gia Cát Trì chạy thoát?

Lam Minh “Ừm” một tiếng, chợt ngẩn ra, đối phương hỏi một đằng, trả lời một nẻo làm y ý thức được gì đó, tay cầm mật thư run lên, hỏi dò:

“Ý của ngươi là có liên quan với chuyện này? Tin là từ phe liên thủ với chúng ta gửi tới?

Thiệu Bình Ba hơi gật đầu:

“Thái độ không đến nơi đến chốn của đối phương, lại còn không chút nào buồn bực cả, còn Gia Cát Trì đã chạy thoát rồi nói rõ đối phương đã đắc thủ, chúng ta tham gia vẫn chưa ảnh hưởng đến kế hoạch của đối phương. Đổi một góc độ khác thì trong chuyện theo dõi Gia Cát Trì, trên tay đối phương còn có những nhân thủ khác, không chỉ có mình chúng ta.

Lam Minh hơi trầm lại, nói:

“Nói cách khác, đối phương không chỉ có một con đường biết được tin tức, bởi vì bên chúng ta không thể cung cấp tin tức, bên kia qua một con đường khác biết được tin tức, vẫn đắc thủ...

Nói đến đây như hiểu ra cái gì, cúi đầu nhìn về phía chữ viết trên mật thư, trong nháy mắt hiểu ra “Cảnh cáo nhẹ” là có ý gì.

Mật thư này không chỉ đang cảnh cáo thiệu Bình Ba, rõ ràng cũng cảnh cáo cả y, đồng thời cảnh cáo người của y bị bắt lại.

Đã tới mức này rồi làm sao có thể không rõ ý trong thư chứ. Bên này không thành thật bị bên kia phát hiện ra, vì vậy cho bên này giáo huấn một chút, giết người do y phái đi rồi.

Chính là bởi vì hiểu ra nên Lam Minh càng giận, giết người của y, để đào tạo ra người có thể tin được không dễ dàng, sau đó lại kéo vạt áo của Thiệu Bình Ba:

“Ngươi đồ ngu xuẩn này, ngay cả đối phương nông sâu thế nào cũng không biết đã dám đơn giản để ta đi làm chuyện này, ngươi coi ta là cái gì, ngươi muốn hại chết ta sao?

Thiệu Bình Ba phát hiện ra vị này sao lại có phần thiếu kiên nhẫn như vậy:

“Tiên sinh, không có gì lớn, chuyện đã qua rồi.

Lam Minh đích xác có chút thiếu kiên nhẫn, gần đây liên tiếp chịu thiệt, y đã cảm thấy mình rơi vào một tấm lưới không rõ, có cảm giác mặc cho người ta định đoạt. Cảm giác này làm cho y rối tung lên, tu dưỡng Thánh Tôn không còn sót lại chút gì.

Chẳng còn cách nào, bất cứ việc nào trong số đó, chuyện nào bị lộ ra ngoài cũng sẽ phải rơi đầu.

“Qua rồi?

Lam Minh đẩy gã một cái đến loạng choạng, chỉ vào mũi gã:

“Ta cho ngươi biết, lần sau loại chuyện hư hỏng này đừng có tìm tới ta.

Thiệu Bình Ba nhìn y, gật đầu:

“Tiên sinh yên tâm, ngã một lần, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.

“Không có có lần sau đâu.

Lam Minh khẳng định, lại tiến lên hỏi:

“Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, phe mới liên minh rốt cục là ai?

Thiệu Bình Ba:

“Ta cũng không rõ lắm.

Vừa nghe lời của đối phương đã biết là tuân thủ hứa hẹn hợp tác với bên Giả Vô Quần kia, không bán đứng bên đó.

Đương nhiên, bên kia hiển nhiên cũng hy vọng người biết càng ít càng tốt.

Đã như vậy, gã làm sao có thể nói cho Lam Minh thân phận thật của bên đó được. Để Lam Minh biết rõ thân phận, phát hiện bên đó có thực lực mạnh hơn bên này, chắc chắn Lam Minh sẽ bỏ gã qua một bên, trực tiếp liên hệ với bên kia.

Đây không phải kết quả gã hy vọng thấy.

Lam Minh thốt lên:

“Thối lắm! Ngươi không biết thân phận của đối phương làm sao có thể hợp tác cùng đối phương được?

Dáng vẻ hỏi không ra thân phận bên kia thề không bỏ qua.

Thiệu Bình Ba thong dong nói:

“Người của Khí Vân tông hẹn gặp mặt, lập tức phải tới rồi. Chỗ ta đã nằm dưới sự giám thị của Hắc Thủy đài, tiên sinh lấy thân phận này tới đây, ta sợ Khí Vân tông sẽ thuận tiện tìm ngươi đó, hay là chúng ta trở về rồi liên lạc lại sau đi.

Đây là muốn tiễn khách.

Lam Minh giận tím mặt, chỉ gã:

“Thiệu Bình Ba, ngươi nghe kỹ cho ta, ta vẫn câu nói đó, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng mong chạy!

Thiệu Bình Ba:

“Người trên một cái thuyền, ai cũng không chạy được, tiên sinh có thể yên tâm.

- Biết là tốt rồi!

Lam Minh tự tay vỗ hai cái trên mặt Thiệu Bình Ba, sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thiệu Bình Ba lặng im đứng tại chỗ không nói.

Chờ một chút, sau khi tiễn khách xong, Thiệu Tam Tỉnh vào lại, thấp giọng nói:

“Đại công tử, bên Giả Vô Quần gửi tới mười hai chữ là có ý gì?

Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói:

“Nhằm vào Gia Cát Trì, bên chúng ta không phải người duy nhất có tin tức, bên chúng ta chậm trễ báo tin không có bất kỳ ý nghĩa nào với bên Giả Vô Quần, hắn vẫn đắc thủ như trước.

Thiệu Tam Tỉnh kinh sợ:

“Nếu hắn có thể kịp thời biết được tin tức, chẳng phải là đã biết bên chúng ta giữ lại tin hay sao?

Thiệu Bình Ba xoay người, đi tới sau án ngồi xuống, phong ấn mật thư để lên bàn:

“Cho nên mới có phong mật thư cảnh cáo này, cho nên hắn mới phế người do Lam Minh phái đi, người do Lam Minh phái đi đã bị Phiêu Miểu Các bắt lại rồi.

Thiệu Tam Tỉnh hết hồn:

“Người bị bắt, sẽ không bại lộ liên lụy đến đại công tử chứ?

Thiệu Bình Ba lắc đầu:

“Lam Minh diệt khẩu đúng lúc, không thể tra tới đầu ta, nếu đối phương dám làm như vậy, đã dám để cho người của Lam Minh bị Phiêu Miểu Các bắt được chắc chắn là nhằm vào bố trí của Lam Minh, không phải diệt khẩu Lam Minh mà là đang để Lam Minh chạy trốn, đơn giản là sẽ không để Lam Minh rơi vào tay Phiêu Miểu Các, bằng không nhóm bọn họ cũng không chạy được.

Nghe nói không có việc gì, Thiệu Tam Tỉnh mới thôi lo lắng, cau mày nói:

“Đối phương đã có con đường tin tức riêng, vì sao còn muốn để bên ta xuất thủ?

Thiệu Bình Ba từ từ nói:

“Chúng ta biết quá ít tình huống của bên Giả Vô Quần, bình thường Giả Vô Quần quá mức khiêm tốt, chúng ta biết rất ít tình huống của bản thân Giả Vô Quần, không thể nào phân tích được ý đồ của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.