Đạo Quân

Chương 1989: Cây quả nở hoa rồi! (2)



“Lợi dụng bên này không biết là vì để đảm bảo có nhiều con đường thu hoạch tin tức để xác định ổn thỏa, hay là muốn che đậy nhân mã một đường khác.”

“Chỉ có điều có thể xác định rằng hắn biết ta sẽ mượn gió bẻ măng, nhất định đã chuẩn bị trước, bằng không dưới tình huống đó, Phiêu Miểu Các sẽ không vọng động, sẽ không chuẩn xác bắt được người của Lam Minh.

“Nói cách khác, ngay từ đầu hắn liền đoán chắc ta sẽ làm cái gì, ngay từ đầu đã chuẩn bị châm biếm ta.

“Aizz

Thiệu Tam Tỉnh buông tiếng thở dài, bỗng tiến đến trước án thấp giọng nói:

“Đại công tử, đây chẳng phải là nói trong tay bên kia đang nắm giữ một tu sĩ Nguyên Anh sao?

Thiệu Bình Ba:

“Chuyện này rất bình thường, không phải là mưu đồ ngay từ đầu của đối phương sao? Hiện tại ta không lo chuyện này, thật sự phải lo lắng chính là ta căn bản không biết rõ đối phương nông sâu thế nào, mà đối phương lại rõ ta như lòng bàn tay, mỗi một bước ta đi dường như cũng ở trong lòng bàn tay đối phương, theo dõi ta gắt gao, điều này đơn giản là sâu không lường được! Có thể trong triều đình nước Tấn mây mưa thất thường của ta tiềm hành lâu như vậy, còn dám ở dưới mí mắt của cửu Thánh mà cướp người, qua nhiều năm như vậy, mọi người chỉ biết cái tên “Ẩn Tương”, chưa bao giờ có ai coi hắn ra gì, ẩn thân sâu sa làm người ta giận sôi, người này còn kinh khủng hơn cả Ngưu Hữu Đạo.

Vẻ mặt Thiệu Tam Tỉnh nhất thời lo lắng:

“Phải làm sao mới ổn đây? Ta làm sao lại có cảm giác như bảo hổ lột da vậy?

Thiệu Bình Ba chậm rãi dựa lưng vào ghế:

“Mọi việc có lợi có hại, từ một góc độ nào đó thì hắn có năng lực mạnh mẽ vậy chưa chắc là chuyện xấu, bình thường hạng người như vậy sẽ không làm chúng ta bị hại chết đâu. Hắn có năng lực phân cao thấp với cửu Thánh, nếu thật có thể thành công, mượn sức hắn cũng không phải không thể.

...

Thất quốc, chiến sự phía tây còn đang giằng co, thế cục càng lúc càng bất lợi với Tần quốc và Tề quốc, đầu tiên là lòng muốn tự vệ của đám quyền quý.

Mà bầu không khí của giới tu hành cũng chợt căng thẳng, chỉ vì động tĩnh của Phiêu Miểu các quá lớn. Đa phần người trong giới tu hành cũng không biết chuyện gì xảy ra, Phiêu Miểu Các thỉnh thoảng điều động nhân thủ các phái hiệp trợ truy tra gì đó.

Còn nội bộ của Phiêu Miểu Các thì càng cảm nhận được mãnh liệt hơn. Đối mặt với manh mối đứt đoạn, Hoắc Không muốn nỗ lực điều tra tiếp. Hiện thời đang điều tra trong lúc chuyện xảy ra mọi người trong nội bộ đang ở đâu, tất cả người có hiềm nghi đều bị bắt, thẩm vấn xác nhận.

Đối với những người mất tích trong lúc đó, mỗi người đều bị điều tra quan hệ với bên ngoài.

Trong mật thất Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo cầm trong tay tin tức do Sa Như Lai truyền tới. Nội dung tin tức rằng, chuyện Gia Cát Trì bại lộ vấn đề lớn trong nội bộ của Phiêu Miểu Các khiến cửu Thánh thực sự tức giận, đã tạo áp lực bắt các phái tham gia điều tra người trong Phiêu Miểu Các, trong vòng nửa năm nếu không tra ra cái gì thì toàn bộ sẽ phải chết!

Ném tin tức lên bàn, Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười:

“Đương gia Hoắc Không của Phiêu Miểu Các sợ rằng đang nhức đầu đây.

Vân Cơ:

“Trong vòng nửa năm không tra ra cái gì, tất cả người tham gia điều tra đều phải chết, có thể liên lụy tới người liên quan tới ngươi không?

Ngưu Hữu Đạo:

“Nếu như là người của ta, ta đương nhiên sẽ đảm bảo, yên tâm, bọn họ biết nên báo cáo kết quả thế nào, Lam Minh không phải đã chuẩn bị xong cho bọn họ rồi sao?

Vân Cơ sửng sốt:

“Ngươi muốn bán đứng Lam Minh?

Ngưu Hữu Đạo chắp tay đi tới đi lui:

“Bán cũng phải để ý đúng mực, nếu không sẽ tự gài bẫy chúng ta, ta sao có thể để hắn rơi vào tay Phiêu Miểu các được. Không kể tới Lam Minh không có bối cảnh thân phận của hắn, hắn có là cái gì đâu, giá trị thực sự của Lam Minh là ở đầu mối kinh doanh mấy năm nay trong tay hắn, cho nên hắn có ở Vô Biên Các hay không cũng không quan trọng.

“Chuyện của Gia Cát Trì không nhỏ, chạm đến vảy ngược của cửu Thánh, từ khi nhúng tay vào chuyện của Gia Cát Trì thì đã có thể tưởng được phía sau sẽ có động tĩnh không nhỏ, ngươi xem, đã bắt đầu rồi.

...

Vô Lượng xiên tạm thời do Diệp Niệm đại diện Vô Hư Thánh Địa tọa trấn, đang bồi hồi dưới mái hiên của hành lang, rất sầu lo, nhớ lại tên học trò Ngao Phong của mình.

Kỳ nghỉ sớm đã qua, Ngao Phong lại chậm chạp không về. Nhóm bọn họ nghỉ bây giờ lại không thấy người, khắp nơi bên ngoài cũng không tìm ra, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bên Vô Hư Thánh Địa đã tham gia vào việc này, hỏi gã xem có chuyện gì xảy ra.

Gã nào biết là có chuyện gì xảy ra, không còn cách nào khác phải đi khai báo.

Đang lúc này đột nhiên có một người trong Vô Hư Thánh Địa chợt tới, vội vã tới bên cạnh gã, trầm giọng nói:

“Chấp sự, đã xảy ra chuyện.

Diệp Niệm quay đầu lại hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?

Người đến nói:

“Cây Vô Lượng quả nở hoa rồi!

Trong nháy mắt Diệp Niệm trợn to hai mắt, khuôn mặt khó có thể tin:

“Ngươi nói cái gì?

Phàm là người biết rõ tình hình đều biết, nhất là người thường canh giữ trong Vô Lượng ciên, Vô Lượng quả chỉ cần còn trên cây thì cây sẽ không nở hoa, chỉ có khi trái bị hái đi mới có thể có hoa nở, đột nhiên nở hoa là có ý gì?

Người đến nói:

“Người luân phiên trực ở đó theo lệ tuần tra kiểm kê, lúc tới đột nhiên phát hiện cây quả nở hoa rồi.

“Nói láo! Làm sao có thể đột nhiên nở hoa?

Diệp Niệm tức giận gào một câu, có phần khó kiềm chế được, nhanh chóng lắc mình rời đi.

Đợi gã chạy tới gần cây Vô Lượng quả, phát hiện bên ngoài cây Vô Lượng quả đã có một đám người tụ tập, chỉ trỏ vào cây Vô Lượng quả, hơn nữa còn đang không ngừng có người tới thêm.

Còn dưới tàng cây Vô Lượng quả, ba con nha tướng đã hiện hình người, giống như yêu ma thủ dưới tàng cây, không cho người bên ngoài tới gần.

Người bên ngoài cũng không dám tới gần, nhỡ đâu kinh động tới làm hỏng trái cây, ai cũng không kham nổi trách nhiệm.

Đẩy đoàn người ra đi tới phía trước, Diệp Niệm định thần nhìn, phát hiện trái vẫn còn đang trên cây, cũng không thấy chỗ nào nở hoa, không nhịn được hỏi một câu:

“Hoa nở ở đâu?

Đứng ở phía trước đều là người có địa vị, một lão đầu tóc bạc ở một bên chỉ ngón tay:

“Nhìn xem, trên chạc cây nhỏ kìa.

Diệp Niệm đặc biệt nghiêng đầu, nhìn theo ngón tay ông ta, nhìn thấy trên chạc cây nhỏ có một cái nụ hoa. Nụ hoa rõ ràng đã nứt ra một chút, dường như đang muốn nở rộ vậy, không khỏi hoài nghi nói:

“Ngươi xác định đây là nở hoa sao? Ở đây có ai từng thấy hoa của cây Vô Lượng quả lúc nở thế nào không?

Lão đầu bạc than thở:

“Ban đầu cũng không tin, nhưng nhìn thấy có điểm dị thường, lo cây sẽ gặp chuyện gì không may nên mới mời người tới nhìn thử, kết quả càng nhìn càng giống nụ hoa. Ngươi lên trên không trung nhìn chỗ nứt ra mà xem, bên trong còn có nhụy hoa, cũng không cần đi lòng vòng tìm, vừa vặn là mười hai đóa. Mẹ kiếp, trái cây còn đang ở đó, tại sao lại nở hoa chứ, không phải nói chỉ cần trái cây còn trên cây thì sẽ không nở hoa hay sao?

Lúc này Diệp Niệm lên không trung, tìm được góc độ thích hợp mở pháp nhãn nhìn vào trong nụ hoa, kết quả thật sự thấy nhụy hoa sắc đỏ như máu qua chỗ nứt.

Gã lại lượn một vòng nhìn kỹ, không nhiều không ít, đích thực là mười hai đóa.

Lượn một vòng trở về, gã hoài nghi hỏi:

“Dường như thật sự nở hoa rồi! Vừa kết quả lại vừa nở hoa, đã có ai nghe tới việc này chưa?

Lão đầu tóc trắng:

“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Chuyện này sợ rằng phải hỏi Thánh Tôn đã từng hái quả tới mới biết được.

Diệp Niệm nhíu mi:

“Hoa này hẳn là không phải mới nở một tối, sao bây giờ mới phát hiện?

Bên cạnh có người nói:

“Hoa chưa nứt, chỉ có mụn trắng, trái còn đang yên lành trên cây, hoa lại chỉ có một đốm nhỏ, bình thường đâu có ai chú ý tới? Chuyện này không trách được ai, đến trước mặt Thánh Tôn cũng ăn nói được.

Diệp Niệm quay đầu lại hỏi:

“Các ngươi bẩm báo Thánh Tôn chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.