Đạo Quân

Chương 1991: Hoặc Tâm Tán



Cầm mảnh vụn phát sáng, Mục Liên Trạch đột nhiên trầm giọng nói:

“Là một mảnh hồng châu trong Thất Sắc Bảo Châu của Hồng Bạng biển.

*Hồng bạng: con trai biển (loại có ngậm ngọc)

Ngón tay lại xoa lên một cái, không ngờ trên vật đó có nước, rõ ràng có thể cảm giác được không phải nước bình thường, trong nước có trộn thêm vật gì đó, hơi có độ dính.

“Không ổn! Trong nước có độc!

Lữ Vô Song chợt kinh hô một tiếng, mạnh mẽ quăng vật trong tay đi.

Không cần ai nhắc nhở, mọi người đều đã cảm thấy độc tính trong nước đang thẩm thấu vào trong cơ thể, nhanh chóng vứt vật trong tay đi, mỗi người đều mang sắc mặt đại biến thi pháp áp chế độc tính lan tràn.

Mà Tuyết bà bà không chỉ vứt vật sáng nhỏ đi mà còn đánh một chưởng, như thằn lằn cắn đứt đuôi cầu sinh, ngay cả một bàn tay cũng bị văng ra ngoài theo.

Một bàn tay bị chặt đi của bà ta chợt hóa thành băng sương, đóng băng cả diện tích mấy chục trượng mặt đất quanh đó, dòng suối cách đó không xa cũng bị hóa băng trong một khu vực.

Mọi người ở trên cây thấy như vậy thì lập tức nhớ lại, bằng vào Yêu thể đặc thù này của lão yêu bà, độc đối với lão yêu bà này không có ích gì.

Tuyết bà bà nhìn chỗ tay bị đứt của mình tỏa ra bông tuyết, bông tuyết nhanh chóng ngưng kết thành bàn tay khắc ra từ băng, trong bông tuyết có lam quang, đợi lam quang thu lại, lần nữa biến trở lại dáng vẻ bàn tay bình thường, trong miệng liên tục cười lạnh nói:

“Lại là Hoặc Tâm Tán!

Người ở xung quanh cửu Thánh nhìn thấy cảnh này thì thấp thỏm lo âu, hiểu được tại sao cây Vô Lượng quả lại nở hoa. Thì ra bọn họ bảo vệ không phải là Vô Lượng quả, không biết đã bị người nào trộm đi rồi, trên cây chỉ còn lại trái cây giả.

Nhìn dáng vẻ như vậy, người trộm trái cây chẳng những trộm trái đi mà còn hạ độc ở trong quả giả nữa.

Hoặc Tâm Tán? Nghe nói tới cái tên này, người xung quanh cửu Thánh nhìn nhau, dĩ nhiên không phải là kịch độc gì, e rằng thậm chí không được gọi là độc dược nữa, chỉ là một loại mê huyễn dược bẩn thỉu trong giới tu hành mà thôi, vậy mà lại có người động tay làm việc này ở trong Vô Lượng quả giả?

Thứ độc Hoặc Tâm Tán này không chết người, thậm chí còn không có tác dụng với người bình thường, chỉ có tác dụng trong cơ thể tu sĩ có pháp lực, vốn có hiệu quả trí huyễn.

Đối với tu vi pháp lực của tu sĩ cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn có thể đánh giết bình thường.

Nhưng thứ này có một khuyết điểm lớn nhất, vấn đề màu sắc của nó rất dễ dàng bị phát hiện.

Dưới tình huống bình thường, thứ này đều là do người có tâm bất chính dùng để đối phó với nữ nhân để làm chút chuyện bất chính.

Biện pháp giải độc cũng đơn giản, chỉ cần một cái lá Vấn Tâm Thảo là được,.Vấn Tâm Thảo là một trong những linh thảo luyện chế Linh Nguyên Đan, xem như là một loại linh thảo khá thường gặp trong giới tu hành. Nói cách khác, dùng một viên Linh Nguyên Đan là có thể giải độc.

Nhưng vấn đề là, muốn tiêu trừ ảo giác của Hoặc Tâm Tán cần thời gian, tu sĩ thông thường cần thời gian khoảng một ngày, đối với cửu Thánh thì không biết cần bao lâu.

Không cần Tuyết bà bà nhắc nhở, tám Thánh khác cũng đã nhận ra, mình lại bị lật thuyền trong mương, ngay cả loại thủ pháp thấp hèn cấp thấp đơn giản này cũng không phát hiện ra, lại còn đơn giản đã trúng chiêu, bị đồn ra ngoài thì không biết sẽ mất mặt thế nào.

Cũng lĩnh hội được người hạ độc bụng dạ khó lường, thậm chí có thể nói là âm hiểm.

Đặt thứ hạ đẳng này trong đó, đây là dự đoán được khi bọn họ phát hiện ra Vô Lượng quả là giả sẽ làm tâm tình họ thay đổi, ảnh hưởng đến suy tính bình thường của bọn họ.

“Độc ở đâu ra?

Ngón tay của Ô Thường sờ nước trên tay, nhìn chằm chằm Lữ Vô Song, hỏi.

“Ngươi trúng độc rồi à?

Dáng vẻ của Lam Đạo Lâm cũng như không có chuyện gì xảy ra hỏi Lữ Vô Song.

Những người khác đều tỏ ra hư không bị sao, nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt Lữ Vô Song lóe lên liếc nhìn Tuyết bà bà, hiểu tâm tư của những người khác, lời bà ta vừa ra khỏi miệng nên không còn cách nào thu hồi, trầm giọng nói:

“Ta đây chỉ bị người ta hạ độc, Thiên Cơ Tán!

Bà ta nói tên một loại độc đặc biệt.

Ánh mắt của Tuyết bà bà trở nên kỳ lạ, ánh mắt quét tới quét lui trên người tám người khác, không biết thái độ của tám người này thật hay giả, nhất thời không dám hoàn toàn khẳng định.

Bụp bụp bụp, liên tiếp ba tiếng vang lên, Ô Thường bấm tay b ắn ra ba luồng pháp lực đánh nát ba trái Vô Lượng quả còn lại trên cây. Bọt nước văng khắp nơi, đều rơi ra một vật phát quang, không ngoại lệ, toàn bộ đều là giả.

“Vô Lượng quả ba mươi năm nở hoa một lần, ba mươi năm kết quả, ba mươi năm quả chín, bây giờ đột nhiên nở hoa, không phải các người nói trái trên cây đã hai trăm năm chưa từng hái sao? Chư vị có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?

Ô Thường chợt tức giận quát một câu.

Mục Liên Trạch:

“Ngươi không phải là bị trúng Hoặc Tâm Tán tới mức đầu óc xảy ra vấn đề đấy chứ? Hiện tại nở hoa, nói rõ trái cây đã bị trộm từ ba mươi năm trước rồi, trước đó ngươi đã tiến vào Thánh Cảnh, Vô Lượng viên đã bố trí trước khi ngươi ở đây, trái trên cây này ngươi đã tự tay tiếp xúc, sờ rồi, giả hay không chẳng nhẽ ngươi không phân biệt nổi hay sao?

Ba mươi năm trước? Mọi người lần lượt suy nghĩ, Vô Lượng viên có chuyện gì kỳ quặc hay không?

La Thu đột nhiên nói:

“Ô Thường! Nha tướng trên cây kia là do ngươi bố trí, ngươi đã nói có nha tướng ở đó, không ai có thể lặng yên không một tiếng động đánh cắp trái cây đi được. Ngươi hỏi bọn ta có phải đang lừa dối hay không, bây giờ chúng ta ngược lại muốn hỏi ngươi nên ăn nói như thế nào đây!

Ô Thường trầm giọng nói:

“Trên đời không có tuyệt đối, trái đã bị đánh cắp dưới mí mắt nhiều thủ vệ như vậy, đâu chỉ vấn đề ở mấy con quạ, muốn ta nói cái gì?

Mắt thấy mấy người tranh cãi rùm beng lên, hoàn toàn không có dáng vẻ bị trúng độc, Tuyết bà bà không lên tiếng, vẫn ở chỗ cũ, ánh mắt lóe lên sự kỳ lạ, quan sát phản ứng của mọi người.

Nguyên Sắc đột nhiên vui tươi hớn hở cười nói:

“Lão yêu bà, nơi đây chỉ có mình bà không lên tiếng, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?

Tuyết bà bà cười lạnh nói:

“Tên mập chết bầm, đừng nên nói bậy nói bạ ngậm máu phun người, Ngưu Hữu Đạo nói bị ám sát, không biết có liên quan gì tới việc này hay không, ta thấy ngươi và Lữ Vô Song là khả nghi nhất.

Ngữ điệu của Nguyên Sắc đột nhiên trở nên bén nhọn trước nay chưa từng có, chỉ vào Tuyết bà bà lạnh lùng nói:

“Ta thấy trái cây chính là do bà trộm!

Ánh mắt chợt quét về phía những người khác:

“Chư vị, các ngươi nói ta nói có lý không?

Nhìn thấy tên mập luôn cười híp mắt đột nhiên có thái độ cường ngạnh như vậy, trong nháy mắt mọi người liền hiểu ý đồ của gã, lúc này không phải lúc thảo luận trái cây bị người nào trộm.

Trưởng Tôn Di hắng giọng nói:

“Không sai! Lão yêu bà này hiềm nghi lớn nhất, bắt trước nói sau!

Tuyết bà bà đảo qua mọi người chợt dâng lên sát cơ với bà ta, lúc đó mới bừng tỉnh hiểu ra những người này đều trúng Hoặc Tâm Tán, sợ độc thủ của bà ta, vì an toàn, nghĩ không chế trụ dược tính trước, liên thủ giế t chết bà ta đã!

Đối mặt với tám người liên thủ, bà ta căn bản không phải đối thủ, nếu không thể thoát, ngày hôm nay bà ta liền chết chắc!

Hiểu nhanh, phản ứng cũng mau:

“Một đám tiện nhân!

Để lại một câu mắng, bụp một tiếng phá tan tán cây, phóng thẳng lên cao.

Trong tiếng cành lá bay loạn xạ, tám người khác đồng thời phóng lên cao, truy sát.

“A!

Trên không trung, Tuyết bà bà đột nhiên thét chói tai, quải trượng trong tay cách không đánh ra một kích.

Ầm! Một tiếng vang động trời, Oản Trạng Ba Quang hình đôi cánh bị bà ta lấy tu vi cường đại đánh thành một cái hang, trong nháy mắt xuyên hang mà đi.

Trong tiếng vang đùng đùng, đại địa chấn động, toàn bộ Vô Lượng viên dường như đều chấn động, bốn phía Vô Lượng viên đều vang lên tiếng nổ, đất đá văng tung tóe. Oản Trạng Ba Quang tan vỡ, cả tòa đại trận bảo hộ Vô Lượng viên trong nháy mắt bị Tuyết bà bà lấy tu vi cường đại phá nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.