Đạo Quân

Chương 1992: Hoặc Tâm Tán là thứ Ngưu Hữu Đạo muốn (1)



Trận này vốn dĩ là có tác động báo động phòng hộ, ngay cả tu sĩ Kim Đan đánh cũng không thể đỡ nổi thì làm sao có thể chống đỡ được tu vi cường đại của tu sĩ Nguyên Anh.

Trận phá, tám người khác cũng bắn về phía không trung, đuổi theo Tuyết bà bà, đảo mắt đều biến mất ở phía chân trời, tốc độ phi hành thật nhanh.

Đại địa bình lặng trở lại, người có mặt ở đó ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.

Người trấn giữ ở Băng Tuyết Thánh Địa đột nhiên cảm thấy cô độc, cảm giác thật là không an toàn, phát hiện ra tám người khác đang nhìn bọn họ chằm chằm.

Tám người cũng đang do dự, lão đại của tám người liên thủ truy sát Tuyết bà bà, bọn họ có nên động thủ với người của Băng Tuyết Thánh Địa hay không?

Chuyện đã tới mức độ này, tất cả mọi người đều không ngốc, đại thể có thể nhìn thấu ý đồ của tám người kia. Chắc là đều trúng “Hoắc Tâm Tán” như Tuyết bà bà nói. Tuyết bà bà chưa chắc là người lấy trộm Vô Lượng quả, tám người chắc là sợ xảy ra ngoài ý muốn, muốn liên thủ gi ết chết Tuyết bà bà.

Một thân ảnh đột nhiên vọt đến cây Vô Lượng quả, chính là chấp sự của Băng Tuyết Thánh Địa tọa trấn nơi này, hô to một câu:

“Người của Băng Tuyết thánh địa qua đây, cùng nhau bảo vệ cây Vô Lượng quả.

Hai chữ “bảo hộ” nói có ý nghĩa vô cùng thâm thúy, tay y cũng ấn lên cây Vô Lượng quả.

Mọi người của Băng Tuyết Thánh Địa lập tức hiểu ý đồ của y, nhao nhao phi thân đến dưới tàng cây hoặc trên cây, rõ ràng, ai dám làm xằng bậy, bọn họ sẽ phá hỏng cây Vô Lượng quả.

Người của tám thế lực khác tiến thối lưỡng nan, thấy cảnh đó cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm. Người của Băng Tuyết Thánh Địa coi như đã cho bọn họ một cái cớ để không động thủ, quay lại cũng có thể báo cáo được với bên trên.

Dù sao mọi người đã ở đây mệt nhọc nhiều năm như vậy, sớm chiều ở chung, không nói tới cảm tình, nhiều ít cũng có chút giao tình, đột nhiên liều mạng với nhau cảm thấy là lạ.

Hơn nữa, thực lực của người Băng Tuyết Thánh Địa cũng không yếu, liều mạng thì sẽ có người phải chết.

Tám chấp sự của tám thế lực nháy mắt với nhau, sau đó đều lần lượt tập trung lại với nhau cách đó không xa.

- Làm sao bây giờ?

“Làm sao cái gì? Người ta có cây quả làm “Con tin”, chúng ta cũng không tiện hành động thiếu suy nghĩ.

“Đúng vậy, chuyện này không cần làm quyết tuyệt quá, hiện tại chín người đánh nhau, ai chết ai sống còn chưa biết trước được, nhỡ đâu người sau lưng chúng ta bị giết cũng khó...

“Không sai, chờ xem thử đi.

“Ta nói mấy vị, ta nói cũng không phải là ý này, Vô Lượng quả bị trộm, Vô Lượng quả bị trộm, chúng ta là người trông coi, các ngươi sao lại giống như không có chuyện gì như vậy?

“Sợ cái gì, hiện tại nở hoa, nói rõ trái cây bị trộm từ ba mươi năm trước, mắc mớ gì đến chúng ta.

“Ba mươi năm trước lão tử ở đây.

“Ta ở đây cũng ngót năm mươi năm rồi, trước đây còn chưa phải là chấp sự.

Diệp Niệm nở nụ cười:

“Ha ha, vậy các ngươi tự cầu nhiều phúc đi, ba mươi năm trước ta không ở đây.

“Aiz, nói cứ như ngươi sẽ không bị sao vậy, nếu bọn ta chạy, ngươi có ngăn cản hay không hả? Ngươi không dùng hết sức ngăn cản, ta xem sau ngươi báo cáo thế nào. Nếu ngươi tận lực ngăn cản, ngươi xác định là đối thủ khi bọn ta liên thủ với nhau hay sao?

“...

Diệp Niệm hết chỗ nói.

“Thật ra ta có một biện pháp.

“Nói nghe thử xem.

“Ừ.

Có người hất cằm lên người đang ở dưới tàng cây:

“Tám người không phải đang truy sát Tuyết bà bà sao, đi qua thương lượng, để cho bọn họ chạy, chúng ta giả bộ truy sát, trước tiên cách xa nơi này đã, trong khoảng thời gian này xem tình hình rồi tính tiếp.

Cửu Thánh quản người trong thiên hạ, lại không quản được lòng người trong thiên hạ. Miễn là con người, dưới tình huống không lo lộ bí mật, cái gì cũng có thể nói ra.

Chuyện cho tới giờ, có vài người vì muốn giữ mạng không có gì là không thể nói.

Diệp Niệm không lên tiếng, kết quả ánh mắt của những người khác lần lượt nhìn chòng chọc gã.

...

Tuyết bà bà gấp gáp trốn trên không trung, mắt thấy phía dưới là một cái hồ lớn, định trốn vào đó.

Nhưng phía sau lại có một hắc ảnh dẫn đầu phóng lên, chính là Ô Thường, hai cánh tay đẩy một cái, một quả cầu tuyết quang tựa như liệt hỏa thiêu đốt mang theo khói đen bắn về phía Tuyết bà bà.

Tuyết bà bà lăng không vung trượng đánh một kích.

Bùm, trong nháy mắt quả cầu vỡ tan, nổ thành hắc vụ bàng bạc, trong giây lát đã nuốt chửng Tuyết bà bà vào trong.

Leng keng...

Trong hắc vụ dày đặc, quanh thân Tuyết bà bà đột nhiên tỏa ra vô số băng nhọn như đại thụ che trời, không nhìn thấy người nhưng lại thấy được một quả cầu lớn từ băng lam.

“Diệt sinh!

Ô Thường quát một tiếng vang vọng trời cao.

Trong hắc vụ có một hắc chưởng khổng lồ như kết lại từ hắc vụ nổ vang.

Cạch! Một chưởng liền phá hủy băng nhọn vĩ đại.

Băng nhọn hầu như đã bị nát bấy, cự chưởng như đã nghiền nát quả cầu khổng lồ từ băng, trong nháy mắt nó đã bị băng giải chia năm xẻ bảy.

Hắc vụ bốc lên, cự chưởng rời đi hiện ra một người.

Trong quả cầu băng, Tuyết bà bà hiện thân, quải trượng chĩa vào cự chưởng như núi, mạnh mẽ chế trụ cự chưởng đang đẩy tới.

Một tia sáng băng lam từ trên quải trưởng đâm vào trong cự chưởng như sương, khóa được một người như ẩn như hiện trong đó, chính là Ô Thường.

Khối băng lớn đã đóng băng lòng bàn tay Ô Thường, mặt Tuyết bà bà dữ tợn thi pháp tăng thêm, muốn lấy huyền băng hủy diệt huyết nhục của Ô Thường.

Nhưng khối băng lớn bắt đầu hình thành vết rạn, còn có thêm mấy bóng đen ở xung quanh đang phá không mà tới, mang theo mây đen cuồn cuộn.

Cạch! Tuyết bà bà đột nhiên đánh một trượng vào khối băng lớn, lam quang nổ b ắn ra xuyên thấu lớp băng bên trong.

Đang thi pháp chống đỡ không cho huyền băng nhập vào cơ thể, Ô Thường phải chịu đòn nghiêm trọng này, trong miệng nôn ra một búng máu, mắt tức giận trợn lên.

Sau một kích, Tuyết bà bà nhanh chóng xuất hiện ở phía dưới, trên người từng cột băng mang ánh sáng xanh lam thoáng hiện, tầng tầng huyền băng đột nhiên xuất hiện sau lam quang.

Cạch! Hai cánh tay rung lên, Ô Thường thoát khỏi ràng buộc của huyền băng, phong ấn băng vỡ vụn bay tứ phía, vô ý thức rùng mình một cái, môi đỏ thẫm máu tươi đánh xuống phía dưới.

Bảy Thánh còn lại đã đáp xuống, mỗi người đánh nát từng tầng huyền băng, lại phát hiện bên dưới mỗi tầng còn có một tầng nữa.

Nhân cơ hội trốn vào trong nước hồ, trong miệng Tuyết bà bà cũng sặc ra một ngụm màu lam sáng, nhanh chóng đi sâu vào hồ nước.

Trong nháy mắt mặt hồ đông lại, nhanh chóng đóng băng cả bốn phương tám hướng, mặt hồ toát lên từng trận hàn khí.

Phá vỡ tầng tầng huyền băng, tám người phù không rơi xuống mặt hồ. Trên mặt hồ dần xuất hiện huyền băng vĩ đại như lưỡi đao cắm trên lớp băng, lóe ra u quang xanh thẳm.

Ầm! Ô Thường cách không đánh ra một quyền, hồ băng vỡ vụn, mặt hồ nhất thời như băng thạch bằng phẳng trở lên ngổn ngang, còn có thể nhìn thấy cá bị đóng băng trong khối băng vỡ ra.

Thế giới như vậy, ở trong thế giới đóng băng chính là thế giới của Tuyết bà bà. Ánh mắt của tám người tìm bốn phía, nào còn thấy bóng dáng của Tuyết bà bà nữa?

Sau khi tìm một hồi, Lữ Vô Song nhìn mọi người một lượt, bụp! Đột nhiên một mình lắc mình đi, nhanh chóng lướt về phương xa.

Bảy người quay đầu lại nhìn, đột nhiên từng người cũng lần lượt rời đi, ngay cả câu bắt chuyện với nhau cũng không có, lao về bốn phương tám hướng, tản đi.

Bọn họ tu vi cao thâm, nhưng áp chế “Hoặc Tâm Tán” chỉ có thời gian hữu hạn, lúc này đều tìm chỗ trốn.

Cũng không dám gặp ai, không dám trở về thánh địa của mình. Bọn họ giờ không tin được ai, trước tiên phải ẩn thân hóa giải Hoặc Tâm Tán đã rồi tính.

Sau một lúc lâu, xa xa có vết rạn trên mặt phẳng của hồ nước, một vệt sáng xanh lóe ra, Tuyết bà bà chậm rãi nổi lên mặt băng, chống gậy mà đứng, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo sát khí cực nặng.

Gió lạnh phất qua mặt băng, tay áo nhẹ bay, Tuyết bà bà chống gậy đi chậm rãi, mắt lạnh lẽo nhìn tình hình bốn phía, đột nhiên ho một tiếng, trong miệng nôn ra một búng dịch lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.