“Chuyện cây Vô Lượng quả đột nhiên nở hoa, ta đoán Ngưu Hữu Đạo cũng không biết là chuyện gì, bằng không chuyện lớn như vậy không thể nào không nói trước cho ta biết. Nói đến cũng may mắn, trong tình thế này ta vẫn chưa sử dụng Vô Lượng quả, hiện tại xem ra là sáng suốt, xuất hiện chuyện như này, một khi La Thu trở về tất sẽ muốn kiểm chứng tu vi của ta như thế nào, nếu thật sự sắp đột phá thì căn bản không tránh được.
Đối mặt với tình thế đột biến, Sa Như Lai thông báo rất nhiều rất nhiều chuyện với Vương Tôn, nói thẳng một vài bí mật ra.
Sau khi biết được một số chuyện chưa được biết, giữa lông mày của Vương Tôn tỏ ra rầu rĩ. Giả sử đúng như đối phương nói, Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không biết cây Vô Lượng quả nở hoa, việc này thật không phải là do Ngưu Hữu Đạo sắp xếp thì biến cố lần này còn chưa biết sẽ mang tới ảnh hưởng lớn thế nào.
Cũng khó trách Sa Như Lai nói những lời như sắp xếp hậu sự như vậy.
Sa Như Lai:
“Xảy ra chuyện như vậy, theo lý thuyết, ta cũng nên đi ra ngoài một chuyến, đi tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện, nhưng tình huống trước mắt không thích hợp làm như vậy. Xảy ra chuyện lớn như thế, lúc này ta lại rời khỏi Thánh Cảnh thì không thích hợp, sẽ dẫn tới sự hoài nghi, ngươi đưa tin liên lạc với hắn nói tình huống cho hắn biết để hắn chuẩn bị, cũng có thể xác nhận xem chuyện này có phải do hắn làm hay không.
Vương Tôn gật đầu, lại chần chừ nói:
“Cửu Thánh đánh nhau, cũng không biết La Thu còn có thể sống trở về hay không, không phải chúng ta nên chuẩn bị gì khác sao?
Sa Như Lai hỏi lại:
“Lúc này ai dám vọng động? Trước khi chưa nhìn thấy kết quả xác thực, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhỡ La Thu trở về, một khi hắn nhận ra, để hắn nhìn ra ai đang chuẩn bị chuyện sau khi hắn chết, hậu quả đó ai cũng không gánh nổi, đây chính là nguyên nhân những người khác đẩy La Phương Phỉ ra.
“Chúng ta không cần chuẩn bị gì khác, chỉ cần đề cao cảnh giác, một khi phát hiện không đúng, một khi La Thu thật sự không về được, những nhà khác chắc chắn sẽ quét sạch Đại La Thánh Địa, chúng ta chỉ cần chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui vào Hoang Trạch tử địa là được. Huống chi, chỉ dựa vào thứ thấp kém như Hoặc Tâm Tán đã muốn làm La Thu bỏ mạng, ta luôn cảm thấy không thực tế, tốt nhất là không nên ôm huyễn tưởng đó.
“Còn nữa, gần đây ngươi cũng không nên rời khỏi Thánh Cảnh, cũng cố gắng đừng rời khỏi Đại La Thánh Địa, miễn rước lấy hoài nghi không cần thiết.
Vương Tôn gật đầu:
“Hiểu rồi.
Sa Như Lai:
“Ngươi đi sắp xếp đi! Ta tới đây chính là muốn báo cho ngươi những chuyện đó, hiện tại La Phương Phỉ đang hoang mang lo sợ, ta không quan tâm cũng sẽ làm người ta nghi ngờ, ta qua an ủi nàng đây.
“Ừm, được, ta phải đi sắp xếp đây.
Vương Tôn lĩnh mệnh rời đi.
...
Mật thư từ Thánh Cảnh trước tiên tới biệt viện Mao Lư.
Vân Cơ cầm tin đi tới mật thất, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa lại trở tay giấu thư ở sau lưng, tiến lên phía trước nói:
“Có chút việc hỏi ngươi.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi thu công, từ từ mở hai mắt ra, có phần kỳ quái quan sát nàng một lượt:
“Làm sao vậy?
Sở dĩ cảm thấy kỳ quái là vì chưa thấy thái độ nói chuyện kiểu này của Vân Cơ bao giờ, còn chắp tay sau lưng.
Vân Cơ vẫn là câu nói kia:
“Có chút việc hỏi ngươi.
Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, lần nữa quan sát nàng một lượt rồi mới chậm rãi nói:
“Nói!
Vân Cơ hỏi:
“Hoặc Tâm Tán, biết không?
Ngưu Hữu Đạo hơi giật mình:
“Từng nghe nói, sao vậy?
Vân Cơ:
“Ngươi từng sử dụng không?
Ngưu Hữu Đạo lại ngẩn ra, ánh mắt hơi lóe lên nhìn chằm chằm phản ứng của đối phương, nói chậm:
“Thứ đồ bẩn thỉu đó, nghe nói có vài người dùng lên người của nữ nhân, nếu chưa chuẩn bị mà bị thuốc này đầu độc thì sẽ dễ dàng gặp tai họa. Ngươi không phải cho là ta cần dùng thứ này đấy chứ?
Vân Cơ:
“Ngươi thật sự chưa từng dùng?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi cảm thấy thiên hạ này, ta muốn có nữ nhân rất khó khăn à? Chỉ cần ta nhìn trúng... Ta cần phải dùng thứ này sao?
Vân Cơ:
“Ta không nói tới nữ nhân, thí dụ như trong Thánh Cảnh, ngươi đã từng dùng chưa?
Sắc mặt của Ngưu Hữu Đạo cảnh giác, trầm giọng nói:
“Phía sau ngươi giấu cái gì?
Vân Cơ:
“Ta hỏi ngươi có dùng bao giờ chưa.
“Tin tức tới từ Thánh Cảnh?
Ngưu Hữu Đạo đồng thời hỏi, đưa tay ra đòi.
Vân Cơ lại không nhịn được học Quản Phương Nghi, tấm tắc hai tiếng nói:
“Xem ra thật sự đúng là ngươi làm, chuyện Vô Lượng quả bị trộm đã bại lộ, cửu Thánh trúng độc Hoặc Tâm Tán, đang đánh nhau.
Đưa tin phía sau lưng ra.
Thần sắc run lên, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng nhận tin kiểm tra, người cũng xuống khỏi giường, cầm tin đi tới đi lui.
Vân Cơ quay đầu nhìn nhất cử nhất động của hắn, trong lòng thật sự phục vị này. Đường đường là cửu Thánh lại bị Hoặc Tâm Tán của vị này gài bẫy, thật đúng là bạo dạn dám chơi.
Cũng thật sự là cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, vị này dùng độc gì không dùng, lại cố tình dùng loại bẩn thỉu không có tác dụng như Hoặc Tâm Tán để chơi.
Dùng Hoặc Tâm Tán hạ độc cửu Thánh, mệt cho vị này nghĩ ra được, chuyện này chơi có gì vui nhỉ?
Bộp! Đi qua đi lại xem xong thư Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đập một quyền lên bàn, trên mặt là sự tiếc hận vô tận, giọng căm hận nói:
“Phá công như thế, xem ra mạng của cửu Thánh thật đúng là chưa đến đường cùng.
Vân Cơ tò mò thật sự là không nín được, việc này cũng thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, hỏi:
“Dùng độc gì không dùng, sao lại dùng Hoặc Tâm Tán vậy?
Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh một tiếng:
“Vậy ngươi có thể tìm được một loại độc không cần đi vào bên trong cơ thể, chỉ cần chạm ở bên ngoài cơ thể đã trúng độc không? Nếu có, ta còn cần phải dùng Hoặc Tâm Tán sao?
Vân Cơ hơi khó hiểu:
“Vậy cũng không cần dùng Hoặc Tâm Tán chứ! Ngươi không cho rằng loại độc bẩn thỉu này có thể giết cửu Thánh đấy chứ?
Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh, nói;
“Ta chỉ muốn bọn họ mất năng lực tự bảo vệ mình một thời gian, ta lấy được Vô Lượng quả đủ để tạo ra một nhóm cao thủ Nguyên Anh, đợi cơ hội thích hợp ta sẽ mang người vào, lại khui chuyện Vô Lượng quả bị trộm ra, cố gắng có thể một lần là xong. Ta cũng không định động tay để bọn họ trúng loại độc này đâu, chỉ là tiện tay để lại một chiêu mà thôi, xem có thể có cơ hội hay không.
Vân Cơ bừng tỉnh, hiểu dụng ý vị này dùng Hoặc Tâm Tán. Một khi cơ hội tới sẽ khui việc Vô Lượng quả bị trộm ra, sau khi cửu Thánh trúng độc, bố trí thỏa đáng ở bên ngoài Vô Lượng viên thì cho dù cửu Thánh chạy đằng nào cũng sẽ bị hắn biết được. Bên này, một nhóm cao thủ Nguyên Anh kỳ lẻn vào Thánh Cảnh hoàn toàn có thể thừa dịp đó mà lấy mạng bọn họ.
“Chuyện này mà ngươi cũng làm được, Ngưu Hữu Đạo, ngươi đúng là âm ngoan.
Vân Cơ tấm tắc lắc đầu, nói không rõ là khen hay là trào phúng:
“Mới vừa hỏi ngươi, ngươi còn sống chết không thừa nhận, dám phá tường mà không chịu gió lùa nhỉ!
“Đây là sát chiêu ta dự lưu, có cần phải đường hoàng hay sao?
Ngưu Hữu Đạo bất mãn, tiện đà lại ngửa mặt lên trời than thở:
“Không ngờ chín vị đó đều không nhịn được mà bị đầu độc, đáng tiếc là trời không tuyệt bọn họ!
Vân Cơ:
“Vẫn hữu dụng, coi như là đã trúng kế ly gián của ngươi, tám Thánh không phải đã liên thủ truy sát Tuyết bà bà rồi đó sao!
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Cho dù thật có thể giết Tuyết bà bà, ngươi cảm thấy cửu Thánh cùng tám Thánh khác nhau ở chỗ nào? Chuyện vô bổ! Ta thật là bực mình, cây Vô Lượng quả nhất định sau ba mươi năm hái trái thì mới nở hoa được, chuyện này mới qua được bao lâu, sao lại đã nở hoa rồi? Người tính không bằng trời tính mà!
Đáng tiếc tình huống thật sự vẫn chưa biết được, trên người hắn trước đây chưa gặp phải chuyện thế này bao giờ.
Vân Cơ hiểu hắn tiếc hận cái gì, nếu thật là thuận theo ám chiêu của hắn mà phát triển, cửu Thánh thật sự có khả năng bị một gậy lật úp, thật sự có thể một lần là xong.