“Chính xác là đáng tiếc! Chỉ có điều hôm nay xem như ta đã được lĩnh giáo, gặp mấy người giết người không thấy máu như mấy người, tu vi cao đi nữa cũng không sánh bằng sự hung ác của lòng người. Ngươi cũng đừng buồn bực, bên Thánh Cảnh cũng đang hỏi ngươi, hỏi cây nở hoa trước hạn có phải do ngươi ra tay hay không.
Ngưu Hữu Đạo vừa bực mình vừa buồn cười:
“Quỷ mới biết chuyện này là thế nào, ta đã nói cả rồi, trời không tuyệt cửu Thánh! Nếu ta biết há có thể không chuẩn bị kịp.
Vân Cơ:
- Được rồi, ta về đây.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên:
“Hồi âm thông báo với bên kia, ta muốn vào Thánh Cảnh một chuyến, có gì đợi gặp mặt rồi nói chuyện.
Vân Cơ cả kinh:
“Ngươi thật vất vả mới ra khỏi Thánh Cảnh được, giờ lại muốn vào? Nhỡ đâu không ra được thì làm sao bây giờ?
Ngón tay của Ngưu Hữu Đạo liên tục gõ vào mặt bàn:
“Chuyện nở hoa trước hạn, nếu ta không biết rõ tình huống thì còn nguy hiểm hơn, ai biết được chuyện này có phải là âm mưu của cửu Thánh hay không? Thông báo bên kia tiếp ứng ta là được.
“Được rồi!
Vân Cơ xoay người đi.
“Chậm đã!
Ngưu Hữu Đạo chợt nói, dường như nhớ ra cái gì đó.
Vân Cơ xoay người nhìn hắn, chờ hắn nói.
Ngưu Hữu Đạo, nâng tay lên lại từ từ buông xuống, hơi bất đắc dĩ buông tiếng thở dài:
“Hiện tại ta vào Thánh Cảnh chắc chắn là không thích hợp, nếu chuyện này là thật, kế tiếp cửu Thánh có thể sẽ phong tỏa cửa ra vào Thánh Cảnh để nghiêm tra, không nói tới việc có thể vào được đó không, nếu vào được chỉ sợ cũng khó mà ra.
“Hồi âm nói cho bên kia, trước tiên xác định cây Vô Lượng quả có thật sự nở hoa hay không, nếu nở thật thì bảo hắn đi tìm Hồ tộc. Trong toàn bộ Thánh Cảnh, mức độ thấu hiểu cây Vô Lượng quả sợ là không có ai hơn được Hồ tộc. Bảo bên kia rằng sau khi biết rõ tình huống thì nhanh chóng hồi âm cho bên ta, nếu không nắm được tình huống, ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhỡ đâu là do cửu Thánh gài bẫy đợi ta chui đầu vào lưới thì sao? Dặn kỹ, bảo bên đó hành sự cẩn thận.
Vân Cơ nghi hoặc:
“Hồ tộc?
Ngưu Hữu Đạo không nhịn được nói:
“Về sau ngươi sẽ biết.
Vân Cơ không hỏi tới nữa, lại lo lắng nói:
“Chuyện ngươi lấy trộm Vô Lượng quả có thể bị phát hiện hay không?
Ngưu Hữu Đạo lại gõ bàn một cái, ôn tồn nói:
“Đây chính là chỗ ta muốn làm cho rõ ràng, nếu thật sự nở hoa trước thời hạn thì dễ xử lý, trái hái rồi ba mươi năm sau mới có thể nở hoa, không cần làm gì cũng che giấu được. Nếu không phải thì sẽ phiền toái lớn.
Vân Cơ suy nghĩ một chút, cũng phải, lại nhìn hắn chăm chú, hỏi:
“Từ việc này ta đột nhiên nghĩ tới một việc, nếu thật sự trừ khử cửu Thánh, ngươi là người một tay đào tạo ra nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ như vậy, kết cuộc sẽ thế nào? Lớp người mới thay người cũ?
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Ta nói nữ nhân các ngươi ấy mà, nghĩ tới việc gì có thể dùng đầu một chút được không, tự ta cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có gì phải sợ? Ta thấy Độ Vân Sơn có thể tồn tại nhiều năm như vậy toàn dựa vào ngươi có thể chạy trốn mà thôi. Đừng nghĩ tới những thứ vô dụng này nữa, trước tiên sớm hồi âm lại bên đó đi, chuyện này quan trọng hơn, hiểu không?
Vân Cơ liếc mắt muốn nổi giận, nhưng biết trước mắt không phải chuyện đùa, có thể sẽ phát sinh liên tiếp những chuyện khác nên tạm chưa tính toán, nhanh chóng xoay người đi làm việc.
Không ngoài dự liệu của Ngưu Hữu Đạo, việc ra vào Thánh Cảnh quả nhiên bị nghiêm khắc khống chế, muốn dịch dung để ra vào cũng không thể.
Đại La Thánh Địa, La Thu biến mất một thời gian đã trở về.
Mất tích cả ngày, sau khi hóa giải độc tính Hoặc Tâm Tán liền lập tức trở về.
Trở lại một cái, cửu Thánh lập tức liên thủ quản chế nghiêm ngặt Thánh Cảnh, còn chuyện tám người truy sát Tuyết bà bà, nếu không gi ết chết được, quay lại lập tức coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Trong lòng Tuyết bà bà có tức giận cũng không có cách nào, một mình bà ta có thể tìm tám người đòi lại mặt mũi hay sao? Nếu làm được cũng không cần chờ tới hôm nay.
Những chuyện tương tự kỳ thực vẫn luôn xảy ra nhiều lần giữa chín người.
Chín người đều không thừa nhận mình lấy trộm Vô Lượng quả, chuyện ba mươi năm trước ngay cả nhớ cũng không nhớ rõ, cũng không nhớ ba mươi năm trước Vô Lượng viên có chuyện dị thường gì phát sinh.
Nhưng trước mắt người trong Vô Lượng viên đã chạy sạch, đuổi giết, bị đuổi giết, cũng bị mất tích.
Sau khi người bị đuổi giết, người thì chạy mất, bản thân mình cũng được an nhàn, đối với cửu Thánh ngồi ở trên cao đã bao nhiêu năm nên đủ để hiểu rõ tâm thái của những người bên dưới.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm nở hoa, bên ngoài sử dụng rất nhiều lực lượng để truy tìm Gia Cát Trì, trong đó cũng tiến hành tìm kiếm người mất tích khi đuổi giết trong Vô Lượng viên, một Thánh Cảnh lớn như vậy tính điều động bao nhiêu người? Bên trong bên ngoài đều ráo riết làm việc, không loạn thành một đoàn cũng khó.
Phải xử lý từng chuyện từng chuyện một, huống chi đã phong tỏa cửa ra rồi, những người đó cũng chạy không thoát.
Trước mắt quan trọng nhất là điều tra xem Vô Lượng quả bị người nào đánh cắp. Chuyện đã từ ba mươi năm trước, muốn truy xét cũng khó, chỉ có thể bắt đầu từ kết quả sau khi sử dụng mà thôi. Ai sử dụng Vô Lượng quả chính là bằng chứng.
Đại La Thánh Điện, đệ tử của La Thu lần lượt đi vào, La Thu triệu từng người vào nói chuyện riêng.
Sau khi người đi ra ngoài thì giữ kín như bưng, không chịu tiết lộ đã nói những gì.
Cho tới khi Sa Như Lai ra ngoài mới biết La Thu muốn làm gì. Chuyện nằm trong dự liệu, La Thu muốn xếp hạng tu vi của đệ tử.
Đương nhiên Sa Như Lai sẽ không có vấn đề gì, sau khi thoát được một kiếp liền nhìn La Phương Phỉ mới đi qua người mình.
Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của La Phương Phỉ, Sa Như Lai cũng giống vậy, không hề tiết lộ gì cả.
Ngay cả La Phương Phỉ cũng phải vào trong đó, người có năng lực gian lận một người cũng không buông tha, đều phải chịu tra xét của La Thu.
Sau khi xác nhận đệ tử cùng người bên cạnh không có vấn đề, La Thu lập tức ra lệnh đệ tử tạo thành đội ngũ tra xét, tiến hành tra xét toàn bộ người trong Đại La Thánh Địa, đề phòng gian lận nên sẽ tiến hành tra xét chéo giữa các nhóm.
Không còn cách nào khác, có một số việc phải dựa vào người phía dưới làm việc, nhiều người như vậy, dựa vào một mình La Thu tra xét thì tới khi nào?
Tất cả mọi người trong Đại La Thánh Địa đều bị kiểm tra một lượt, cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Không chỉ là Đại La Thánh Địa, mỗi người trong cửu Thánh đều rối rít tiến hành việc tra xét người trong thánh địa của mình.
Kỳ lạ là, tất cả đều không tra ra được vấn đề gì.
Sau đó cửu đại Thánh lại tiến hành tra xét toàn bộ người trong Thánh Cảnh, tra xét chéo, ứng với việc mỗi người đều phải thay phiên chịu người của cửu đại Thánh tra xét.
Người trong Thánh Cảnh mặc dù còn lâu mới nhiều bằng người bên ngoài nhưng cũng là một khối lượng công việc không nhỏ. Ba mươi năm qua rồi, cửu Thánh vẫn kiên trì từng bước...
Hoang Trạch tử địa, trong đầm lầy sâu nhất của tòa sơn lâm, Sa Như Lai đang đứng cạnh một con phi cầm tọa kỵ, một mình chờ ở đó.
Lúc động tĩnh truyền tới, Sa Như Lai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tộc trưởng Hồ tộc là Hắc Vân đi tới cùng với một nữ tử mỹ mạo như tiên, mặc ngân thường, chính là lão tộc trưởng* Hồ tộc – Ngân Cơ.
*Tộc trưởng trước đây/ tiền nhiệm
Sa Như Lai nhìn thấy người xuất hiện thì con ngươi đột nhiên rụt lại, thậm chí có vài phần kinh ngạc.
Trước mắt, trên khuôn mặt phong hoa của Ngân Cơ nhộn nhạo nụ cười lạnh nhạt:
“Hạt cát nhỏ láu cá năm đó đã trưởng thành rồi, sắp không nhận ra nổi rồi.
Hầu kết của Sa Như Lai lên xuống, khó có thể tin nói:
“Sư... Sư nương... Ngài... Ngài không phải?
Hắn sẽ không nhận lầm, khi đó còn nhỏ nhưng đối với sư nương xinh đẹp hắn có ấn tượng rất sâu, huống hồ người ta còn gọi mình là “hạt cát nhỏ”.
Nhưng mà với hiểu biết của hắn, vị sư nương này không phải đã gặp nạn rồi sao?