Đạo Quân

Chương 1998: Mộng (2)



Người hành hình quay đầu nhìn lại, lão đầu khuôn mặt đầu gỗ chắp tay đứng một bên trầm giọng nói:

“Vừa mới nhập học đã dám không để quy củ vào mắt, coi lão phu là thứ chưng bày đấy à? Không có gì cần nói, cứ đánh tiếp!

Vì vậy tiếng vang bồm bộp lại vang lên, tiếng kêu thảm thiết đau đến chết đi sống lại cũng vang lên lần nữa.

Những người ở xung quanh quan sát hành hình thì hết hồn hết vía.

Thiệu Bình Ba đứng ở trong lầu phía xa nhìn, hắn không quan tâm, để cho lão đầu mặt gỗ kia đi làm kẻ ác đi.

Lên lầu, Thiệu Tam Tỉnh liếc nhìn nơi đang truyền tới tiếng kêu thảm thiết, tới bên cạnh Thiệu Bình Ba rỉ tai hai câu.

Sau đó Thiệu Bình Ba xoay người xuống lầu, đi thẳng tới khố phòng của trường Thái Học.

Trong khố phòng*, người đang dốc hết sức tháo thứ gì đó trong trường học, là do Lam Minh giả trang.

*Khố phòng: Nhà kho

Nhìn thấy Thiệu Bình Ba tới, nhất thời Lam Minh ném đồ trong tay đi, tức giận nói:

“Có chuyện gì mà lại mời ta tới?

Thiệu Bình Ba:

“Ngươi cung cấp tin tức nói Vô Lượng quả trong Vô Lượng viên bị trộm?

Lam Minh trừng mắt:

“Vì chuyện này? Mắc mớ gì tới ngươi?

Sắc mặt của Thiệu Bình Ba nghiêm trọng:

“Ngươi đã quên ta đã từng nói Ngưu Hữu Đạo rất có thể sẽ hạ thủ với Vô Lượng quả rồi à?

Lam Minh:

“Ngươi có bị bệnh không? Ngưu Hữu Đạo chết đã bao lâu rồi, ngươi còn băn khoăn cái gì?

Thiệu Bình Ba:

“Vô Lượng quả bị trộm, kết hợp với phán đoán trước đó của ta, ta hoài nghi Ngưu Hữu Đạo căn bản là chưa chết, rất có thể là vì thoát thân nên mới giả chết!

Lam Minh vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay lên vỗ vào đầu vai hắn:

“Tên ngốc này, nào, để ta dạy cho ngươi thường thức cơ bản liên quan tới Vô Lượng quả. Vô Lượng quả chỉ có sau khi trái cây bị hái đi mới có thể một lần nữa nở hoa kết trái. Cây Vô Lượng quả ba mươi năm nở hoa, ba mươi năm kết quả, ba mươi năm quả mới chín, mà lần này phát hiện trái cây bị trộm, là bởi vì phát hiện cây Vô Lượng quả nở hoa rồi. Ngươi không phải là rất thông minh sao? Nghe hiểu ý trong đó không vậy?

Lại vỗ lên mặt của Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba rất ghét hành động tay chân táy máy thể hiện gã không để mình vào mắt này, nhưng cũng chẳng còn cách nào, hoài nghi nói:

“Ý của ngươi là nói Vô Lượng quả đã bị trộm từ ba mươi năm trước rồi?

Lam Minh:

“Đã hiểu là tốt rồi, đừng cứ mãi lo lắng về một người đã chết nữa, nếu thật không hết nghĩ về hắn ta nổi thì ngươi tự treo cổ mình là có thể được gặp hắn ta rồi.

Thiệu Bình Ba chần chừ nói:

“Có biện pháp khác làm cho cây Vô Lượng quả nở hoa sớm không?

Lam Minh vui vẻ:

“Đây là kỳ trân dị bảo của thiên địa, không phải thứ trồng trong đất chỉ cần tưới bón cho lớn là được, đang mơ mộng cái gì vậy?

“Ba mươi năm trước...

Thiệu Bình Ba nhíu mày.

...

Trong phủ thành Nam Châu vẫn phồn hoa như trước, đang càng ngày càng phồn hoa hơn.

Ngưu Hữu Đạo một mình đi xuyên qua nơi phồn hoa, đi vào hẻm nhỏ, dùng mắt thường quan sát trạng thái sinh hoạt của dân chúng tầng lớp thấp nhất.

Sau khi kết cục đã định ở phủ thành Nam Châu, thỉnh thoảng hắn sẽ đi ra ngoài một chuyến như vậy, có lúc không ở trong phủ thành sẽ ngồi tọa kỵ phi cầm đi tới vùng nông thôn khá xa.

Rất nhiều chuyện mặc dù hắn muốn phủi tay, không can thiệp nhiều tới bên Thương Triều tông nữa nhưng lúc rảnh rỗi hắn vẫn ra ngoài xem một chút. Chỉ là xem mà thôi, tâm sự với dân chúng địa phương, còn như mục đích là gì chỉ có trong lòng hắn biết rõ.

Vòng vo mấy vòng trong thành, tiện tay mua ít đồ mang theo đi về.

Lý do thỉnh thoảng ra ngoài cũng đều là giúp Vân Cơ mua ít đồ, danh phận hiện tại của hắn dù sao cũng là người hầu của Vân Cơ.

Trở lại biệt viện Mao Lư, mới vừa tới cửa liền nghe được tiếng cười khanh khách của Quản Phương Nghi. Đi qua cổng vào tới sân, trước mặt xuất hiện hai người, Quản Phương Nghi và Thương Thục Thanh.

Song phương gặp lại đều dừng bước, Ngưu Hữu Đạo không ngờ Thương Thục Thanh tới.

Thương Thục Thanh cũng không nghĩ tới là hắn, lại kinh ngạc nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, ánh mắt của đối phương làm nàng nhìn mà thấy giật mình.

Ngước mắt lên nhìn, không hề che giấu ánh mắt thường là lúc chân thật nhất.

Ánh mắt này nàng quá quen thuộc!

Ánh mắt của Quản Phương Nghi nhìn bên này một chút, lại nhìn bên kia một chút.

“Quận chúa!

Ngưu Hữu Đạo hơi hạ thấp người chào hỏi.

“Vương tiên sinh.

Thương Thục Thanh nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại, giọng nói vẫn êm tai, cơ thể vẫn ưu mỹ.

Ngưu Hữu Đạo liếc Quản Phương Nghi một cái, không nói thêm gì, bước sang bên cạnh hai bước, sượt qua người Thương Thục Thanh.

Cặp mắt sáng trong suốt của đối phương trực xuyên thấu nội tâm của hắn, làm hắn có cảm giác muốn chạy trốn.

Thương Thục Thanh nhìn ra ngoài cửa, yên lặng một chút rồi chợt xoay người, ngẩn ngơ đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi.

- Quận chúa! Quận chúa!

Khóe miệng co lại, Quản Phương Nghi gọi hai tiếng mới gọi cho Thương Thục Thanh tỉnh táo lại.

“Hửm?

Nghe tiếng, Thương Thục Thanh quay đầu lại nhìn nàng. Thấy nàng đang nhẹ nở nụ cười, sau đó quay người lại, hơi cúi thấp đầu yên lặng đi ra cửa lớn.

Quản Phương Nghi đi theo, sau khi đi qua viện khác của vương phủ đột nhiên thấp giọng hỏi:

“Còn tưởng là đạo gia sao?

Thương Thục Thanh cắn môi, lắc đầu.

Quản Phương Nghi:

“Hắn là người của Độ Vân Sơn, quận chúa biết người của Độ Vân Sơn là hạng người gì không? Yêu tu, như dân gian nói thì là yêu quái, khi hắn hiện chân thân ra sợ là sẽ làm người giật mình.

Thương Thục Thanh nhìn nàng một cái, lại tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.

Quản Phương Nghi:

“Quận chúa, kỳ thực có đôi lời vẫn muốn hỏi người, chỉ là không biết mở miệng như thế nào.

“Hửm?

Thương Thục Thanh lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng:

“Hồng tỷ có chuyện mời nói thẳng.

Quản Phương Nghi muốn nói lại thôi một lúc, cuối cùng vẫn hỏi:

“Quận chúa, nếu như đạo gia vẫn còn đó, người cảm thấy đạo gia sẽ thích người không?

Thương Thục Thanh gượng cười:

“Sao đạo gia có thể để ý tới phàm phu tục tử như ta được, huống chi ta còn khó coi như vậy.

Quản Phương Nghi:

“Ta thấy thật kỳ lạ, quận chúa biết rõ không có khả năng, vì sao còn nhớ mãi không quên?

Thương Thục Thanh che giấu:

“Không phải, Hồng tỷ đừng nghĩ như vậy, là ta làm phiền hắn nên hổ thẹn với hắn mà thôi.

Quản Phương Nghi “Ồ” một tiếng ý vị thâm trường, lắc đầu cười, phát hiện có mấy lời không nên hỏi.

Thương Thục Thanh lặng im trong chốc lát, đột nhiên nói:

“Hồng tỷ, ta cũng có đôi lời muốn hỏi ngươi.

Quản Phương Nghi:

“Nói đi! Có chuyện gì mà ta chưa trải qua đâu, ta không có kiêng kỵ gì, nói đi!

Thương Thục Thanh chần chừ, từ từ nói:

“Mặc dù Thanh nhi không rành thế sự, nhưng cũng biết việc nam nữ hoan ái là chuyện thường tình, huống chi trước đó tuổi Đạo gia còn trẻ, nói vậy cũng không thể ngoại lệ nhỉ? Cho nên Thanh nhi không rõ, trước đó tại sao Đạo gia vẫn luôn cô độc, không có nữ nhi bên cạnh?

Quản Phương Nghi cười ha hả:

“Quận chúa cao quý thanh nhã tận xương, không nói nổi lời th ô tục, chỉ nói lời nhã nhặn. Quận chúa thật ra là muốn hỏi vì sao Đạo gia không tìm phụ nữ à?

Hai gò má Thương Thục Thanh ửng lên, “Ừm” môt tiếng xem như là thừa nhận.

Quản Phương Nghi cười nói:

“Hắn luôn xuất quỷ nhập thần, làm việc giấu đầu giấu đuôi, có tìm phụ nữ ở bên ngoài khoái hoạt hay không, có ông trời mới biết! Ngược lại, ta không tin trên đời có đàn ông không thích nữ sắc, đám Phù “Phương “Viên ở bên cạnh ta, có ai không nhịn được ra ngoài trộm hương chứ. Chỉ có điều nói đi nói lại thì tìm phụ nữ vui vẻ là một chuyện, tìm lương phối* lại là một chuyện khác. Có một số việc ngươi cũng biết, từ khi hắn xuất sơn tới nay vẫn luôn ngươi chết ta sống với người khác, không tìm là sáng suốt, tìm thì sẽ trở thành trói buộc, cũng sẽ hại đối phương, hắn vẫn luôn có lý trí máu lạnh, hiểu không?

*Lương phối: Bạn đời

Thương Thục Thanh yên lặng gật đầu:

“Vẫn là do ta hại hắn, nếu không phải ta kéo hắn xuất sơn, hiện tại hắn chắc đã có con cái rồi cũng nên!

Quản Phương Nghi:

“Quận chúa à, người suy nghĩ nhiều rồi, đừng tự ghim hết vào người mình như vậy, người cho rằng nếu người không kéo hắn xuất sơn, hắn có thể an phận thủ thường ở đó hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.