Đạo Quân

Chương 2001: Ép buộc (1)



Nhưng vẫn phải tới xác nhận một chút, lạnh lùng nói:

“Ngươi nghĩ cho kỹ, nếu còn có người biết bí mật ghi lại trên Ma Điển, chẳng những là ngươi, bất luận kẻ nào có liên quan tới ngươi, một người ta cũng sẽ không buông tha! Hiện tại ta sẽ cho ngươi một cơ hội vãn hồi, nói cho ta biết là ai, khai ra, làm vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Dường như Triệu Hùng Ca cảm thấy khó hiểu, hỏi:

“Ngươi muốn nói cái gì? Chẳng lẽ còn có người biết nội dung ghi lại trên Ma Điển sao?

Ô Thường:

“Ta đang hỏi ngươi!

Triệu Hùng Ca:

“Sau khi Ma Điển đến tay ta, ta không hề thừa nhận với ai rằng trong tay ta có Ma Điển, càng đừng nói tới việc tiết lộ nội dung trên đó.

Ô Thường:

“Trước đó thánh nữ không nói với người khác?

Triệu Hùng Ca:

“Chuyện này làm sao ta biết được, nếu có người biết bí mật trên Ma Điển, muốn tìm ta đâu chỉ có mình ngươi? Nếu thật có người biết, ngươi cứ trực tiếp tìm người biết đó không phải xong rồi sao?

Ô Thường:

“Nếu ta biết là ai biết thì còn cần tìm ngươi hỏi hay sao?

Triệu Hùng Ca:

“Vậy làm sao ngươi biết có người khác biết bí mật trên Ma Điển? Nhất định là có dấu vết có thể tra được, người biết bí mật Ma Điển chắc chắn là có động vào thứ ghi trên Ma Điển mới đúng, bằng không làm sao có thể bị ngươi phát hiện ra? Ngươi chắc chắn đã đã nhận ra cái gì, là có người tu luyện bí pháp trên Ma Điển, hay là có người đang tìm vực thứ năm gì đó sao?

Có mấy lời là do Ngưu Hữu Đạo giao phó, Ngưu Hữu Đạo đoán chừng Ô Thường đã biết vật tiếp dẫn là cái gì, muốn y đặt hiềm nghi lên người Lữ Vô Song.

Như thế, Lữ Vô Song biết vật tiếp dẫn nhưng không biết biện pháp tìm vật tiếp dẫn, ngược lại phải tìm Viên Cương, có thể chứng minh Lữ Vô Song chỉ có kiến thức nửa vời với ghi chép trên Ma Điển, có thể thông qua con đường khác để có phương pháp luyện chế nha tướng, như vậy liền có thể bài trừ khả năng Triệu Hùng Ca y tiết lộ bí mật.

Cộng thêm trước đó Ngưu Hữu Đạo đã làm một vài chuyện trong Thánh Cảnh, Lữ Vô Song liền khó tránh được hiềm nghi.

Nếu như Ô Thường chạy tới tìm Triệu Hùng Ca, hắn liền chứng minh được Ô Thường có thể còn chưa nghĩ được tới chuyện đó, cần phải nhắm ngay trọng tâm câu chuyện tùy cơ hội nhắc nhở Ô Thường.

Quả nhiên, ánh mắt của Ô Thường chợt lóe, nhớ lại việc Ngưu Hữu Đạo bị đâm, Ngưu Hữu Đạo tra xét Vô Lượng viên rốt cục là phát hiện ra cái gì rồi? Chân tướng đã như đá chìm đáy biển, hành động phía sau Lữ Vô Song rõ ràng là có vấn đề, rõ ràng cho thấy muốn che đậy gì đó.

Còn lời nói của Triệu Hùng Ca quả thực là nhắc nhở gã, vực thứ năm!

Sau khi gã phát hiện Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn cũng đã có hoài nghi với việc Lữ Vô Song muốn tìm Hạt Hoàng, hiện tại, tất cả nghi hoặc dường như đã được xâu chuỗi lại.

Đột nhiên, Ô Thường xuất thủ ấn lên đầu vai của Triệu Hùng Ca, pháp lực cường đại khiến Triệu Hùng Ca khó có thể nhúc nhích.

Triệu Hùng Ca trầm giọng nói:

“Ngươi muốn làm gì? Thật muốn lật lọng hay sao?

Sau khi thi pháp điều tra tu vi của Triệu Hùng Ca, xác nhận không có vấn đề gì, Ô Thường lại đột nhiên buông tay, lắc mình một cái, bóng người bắn về phía phía chân trời, rời đi luôn.

Nhìn theo Ô Thường rời đi, Triệu Hùng Ca chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Có nhắc nhở của Ngưu Hữu Đạo, y biết rõ vừa rồi Ô Thường đã làm gì, gã muốn nhìn thử xem y có sử dụng Vô Lượng quả hay không, đã đột phá cảnh giới Nguyên Anh hay chưa.

Đối với chuyện này y không hỏi cảm thấy may mắn, may mắn là Viên Cương đến Ma giáo, còn cần y tới hiệp trợ Thục Lạc làm y tạm thời còn chưa có thời gian ổn định lâu dài để đột phá, bằng không hậu quả khó mà lường được.

Đương nhiên, nếu quả thật đến mức kia rồi thì y và Viên Cương chỉ có thể chạy lấy người.

Sắc mặt Triệu Hùng Ca nghiêm trọng, việc Vô Lượng quả bị trộm làm y ý thức sâu sắc rằng thế cục đã đột nhiên chợt biến đổi, sau này không biết sẽ có mưa gió gì ập tới đây.

...

Cảnh nội Tống quốc, bên cạnh bến tàu gần sông lớn dậy sóng, ba người đứng ở bên bờ, một người trong đó là ngư ông, hai người còn lại là Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ đã dịch dung.

Còn Hải Vô Cực vây giờ đã trở thành một gã bán rong bánh nướng, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ba người trên bờ.

Chẳng còn cách nào, vì sống sót dù sao cũng phải tìm một thân phận để che giấu, thiên hạ hiện giờ ngay cả trốn trong núi sâu cũng không còn an toàn nữa.

Đương nhiên, đã có người sắp xếp người âm thầm chiếu cố và yểm hộ hai người.

Đón gió sông mà đứng, Gia Cát Trì nghiêng đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang đứng sóng vai với mình, hoài nghi hỏi:

“Liên hệ với gián điệp bí mật ở Triệu quốc?

Cục đá trong tay Ngưu Hữu Đạo ném xuống sông, “tõm” một tiếng:

“Không sai, liên hệ với gián điệp bí mật ở Triệu quốc, sau đó sẽ có người bắt được tên gián điệp bí mật kia, sau đó tiết lộ việc ngươi ở Vô Biên Các, cuối cùng sẽ có người phát hiện ra ngươi có qua lại với Lam Minh. Ngươi nhất định đừng nói với ta rằng ngay cả một tên gián điệp bí mật ẩn thân ở Triệu quốc ngươi cũng không tìm được.

Gia Cát Trì:

“Có thể tìm được, nhưng hiện tại ta dám liên hệ sao?

Ngưu Hữu Đạo:

“Không thể luôn bị người của Phiêu Miểu Các giám thị được, ngươi cứ yên tâm đi chút, huống chi phía sau còn có ta, ta sẽ phái người theo dõi, một khi có chuyện, bên ta sẽ biết làm gì, sẽ không để tên gián điệp bí mật mà ngươi liên hệ mật báo được với Phiêu Miểu Các.

Gia Cát Trì:

“Lam Minh sao có thể qua lại với ta được? Ta chỉ sợ muốn vời Lam Minh ra khỏi Vô Biên Các cũng khó.

Ngưu Hữu Đạo:

“Ta nói sẽ gặp ngươi thì tức là sẽ gặp ngươi.

Gia Cát Trì:

“Một khi hắn phát hiện ra là ta chỉ sợ sẽ lập tức mật báo.

Ngưu Hữu Đạo:

“Không đâu, hắn cũng không dám, Lam Minh là người của ta.

“...

Trong nháy mắt Gia Cát Trì nghẹn lại không biết nói gì, khuôn mặt khó có thể tin:

“Con trai của Lam Đạo Lâm, Lam Minh là người của ngươi?

Ngưu Hữu Đạo:

“Giải thích ngược lại thì ngươi sẽ hiểu được hơn chút, Lam Minh có nhược điểm lộ ra sẽ phải chết trong tay ta.

Gia Cát Trì:

“Có phải ta không có lựa chọn khác hay không?

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười, hỏi một đằng, trả lời một nẻo:

“Có chuyện ta thấy rất kỳ lạ, bằng vào tu vi của ngươi, sao lại tử thủ cạnh tên phiền toái Hải Vô Cực kia không buông?

Câu nói này dường như đã làm Gia Cát Trì tìm được đáp án, trầm mặc một chút rồi nói:

“Làm nô tài lâu đương nhiên thành thói quen.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đây cũng là một câu trả lời khá hợp lý. Ta còn muốn biết ngươi làm thế nào đột phá đến Nguyên anh kỳ?

Gia Cát Trì:

“Vô Lượng quả trong kho đồ của Hoàng cung, đặt trong một món dụng cụ, không hề bị phát hiện ra, được đặt trong cung từ lúc nào đã không thể khảo chứng được nữa, sau thì vô ý phát hiện ra. Gia gia của hắn, lão tiên Hoàng cho ta, không có Hải thị sẽ không có ta.

Ngưu Hữu Đạo gật đầu:

“Nghe nói trước đó mấy Thánh đã giết không ít người đột phá tới Nguyên Anh kỳ, xem ra trước đây Vô Lượng quả lưu lạc từ Thánh Cảnh tới nhân gian không ít, hiện nay ngươi xem như là cá lọt lưới, tương đối may mắn.

Gia Cát Trì than thở:

“Thiên hạ to lớn, ai biết thế gian này có còn người khác ẩn thân hay không, chẳng qua là ta bị bại lộ mà thôi.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đi thôi, bên Hải Vô Cực ngươi không cần lo lắng, sẽ có người bảo vệ tốt.

Gia Cát Trì:

“Ngay cả các người là ai ta cũng không biết, nếu các người có ý hại ta, ta liền một đi không trở lại!

Ngưu Hữu Đạo:

“Chuyện như thế này, nếu ta nói là không hại ngươi ngươi chưa chắc sẽ tin, ta cũng không biết nên thủ tín với ngươi như thế nào, đổi ngược lại để nói thì cứ đi đi thôi! Nếu không đi, ngươi sẽ không đi được đâu nữa, tên bán bánh nướng kia cũng sẽ phải chết rất thảm!

Hai người gần như cùng lúc quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, Gia Cát Trì cảm thấy đối phương có ý uy hiếp dày đặc.

Vân Cơ ở một bên đề phòng cao độ, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng sẽ ngăn cản việc Gia Cát Trì làm khó dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.