Trong nháy mắt, dường như phi cầm tuần tra không trung lâm vào trạng thái mất khống chế, bắt đầu bay loạn, người khống chế khẩn cấp lắc chỉ linh ổn định.
Mà lúc này, một đám lão đầu đã rơi vù vù trên cổng thành, vây quanh Viên Cương. Có người còn đem theo xích sắt, chính là Thái Thượng trưởng lão của ba đại phái Nguyên Vệ quốc.
Nhận thấy Viên Cương rất khó dây dưa, cho nên nhóm lão già này đã tự mình ra tay.
Viên Cương lập tức huơ đao bốn phía, quay người là một đao, bổ tan vỡ một đạo chưởng cương. Hắn lại một mình xông tới, đối phương nhanh chóng lui ra sau.
Mấy sợi xích sắt bay bay lao tới vù vù. Viên Cương uốn người vung đao chém xích, đánh loảng xoảng vang dội, tia lửa b ắn ra bốn phía.
Nhưng đối mặt với triền đấu vây công, đối phương lại không dùng lực đối địch với hắn, khiến cho hắn không theo kịp chung quanh, rất nhanh cả người đã mất đi thăng bằng, ngã lật xuống đất.
Một người thi pháp khống chế xích sắt quấn lấy hai chân của Viên Cương, chợt phát lực lật ngược hắn lên, nhanh chóng kéo ra sau.
Viên Cương chợt xoay người, điên cuồng đánh ra một đao. Ầm… xích sắt đứt lìa.
Nhưng hành động hấp tấp tự cứu mình của hắn lại mang đến cho đối thủ cơ hội thừa dịp, gần như đồng thời, hai cổ tay của hắn bị một đạo xích sắt quấn lấy.
Hai lão đầu mỗi người lập tức lôi một sợi dây xích, kéo hai tay của Viên Cương ra.
Viên Cương thuận thế từ dưới đất nhảy lên, dùng sức lôi hai tay trở về, lập tức kéo cho hai chân của hai lão thi pháp điên cuồng cày xới ầm ầm kéo trở lại.
Hai bên phải trái lập tức lại các hai tên Thái Thượng trưởng lão của ba phái hỗ trợ trợ lực kéo xích sắt lại, bấy giờ mới dần dần kéo hai tay của Viên Cương ra.
Một lão giả phát lực kéo, kinh ngạc hô lên:
“Man lực người này thật lớn a!
Không muốn kinh hãi cũng khó khăn. Đám lão già này có người nào mà không phải là tu vi Kim Đan đỉnh cao. Hai người thi pháp so tài không ngờ lại không bằng man lực của một người, cần phải hai, ba người mới có thể chế trụ được người này. Do đó có thể thấy người này khí lực khoa trương bao nhiêu.
Khó trách a! Khó trách trước đó đối phương có thể chém một vị Kim đan tu sĩ bằng một đao hết sức dễ dàng.
“Lão phu xem da thịt ngươi dày bao nhiêu.
Một lão đầu quát lạnh bay lên không, lơ lửng trên không với một đạo kiếm quang như thác nước, toàn lực một kiếm, gào thét chém vào đầu của Viên Cương.
Bị lực chi phối cố định, Viên Cương không thể tránh thoát:
“Ahhhh…
Một tiếng hét lên khẩn cấp, gân xanh trên người nổi lên, dùng hết tất cả lực đạo đột nhiên uốn người vùng lên.
Sáu người kéo túm hai bên càng bị dao động.
Ra sức nghiêng người tránh né kiếm quang của Viên Cương rơi xuống như thác nước, tránh khỏi chỗ yếu hại, nhưng hai tay kéo túm thật khó có thể tránh khỏi.
Một cánh tay đầy máu tươi đi tới, kiếm quang chém thẳng xuống, cánh tay thứ nhất đứt lìa, cánh tay cụt cầm đao bị một xích sắt kéo túm lôi bay ra ngoài.
“Ahhhh...
Viên Cương kêu r3n một tiếng đau khổ, điên cuồng đá ra, một đá vào lão đầu đã chặt đứt cánh tay của hắn, khiến cho lão đầu phốc huyết bay ngược ra sau.
Viên Cương cũng thừa cơ đột ngột đánh tới một bên, thừa dịp thoát ly khỏi khống chế của bên kia, người pháo bắn đi, dùng thân điên cuồng đánh tới ba người đang kéo ở một đầu khác.
Ba người kéo xích sắt đồng thời bay lên không, lướt qua đánh tới từ đỉnh đầu Viên Cương. Ba người rơi xuống đất đồng thời thi pháp điên cuồng, lần nữa kéo ngã Viên Cương vừa rơi xuống đất chưa ổn. Vù… tiếng xích sắt vang lên, ba người lôi cánh tay cụt đi bỏ tay cụt, lắc mình len qua, lần nữa quăng ra xích sắt quấn lấy hai chân của Viên Cương.
Một bên lôi tay, một bên lôi chân, tiếp tục kéo Viên Cương lại, hơn nữa còn lôi ngang Viên Cương cách mặt đất.
Máu đang chảy ồ ạt trên bả vai bên cánh tay cụt của Viên Cương.
Lão đầu lúc trước sắc huyết bay đi lại bay trở về, lên tiếng quát chói tai:
“Ta xem ngươi còn đường nào trốn tránh.
Lần nữa vồ trượt chém xuống một kiếm, kiếm quang gào thét lao xuống như mưa, chém thẳng vào bên hông của Viên Cương, rõ ràng muốn chém vào hông của hắn.
Chính lúc này, một đạo Mị Ảnh lắc mạnh. Mọi người chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, lão đầu bổ kiếm.... ầm…. một tiếng bay ra ngoài, người bay ra như sao rơi. Một tiếng ầm… vang, đụng xuyên tiến vào trong cổng thành.
Cả đám người kinh hãi, chưởng môn ba phái nhìn chằm chằm trên không trung cũng giật mình, sửng sốt không rõ từ đâu lại toát ra người này.
Người tới giống như một vị tiểu binh trong phản quân, dưới mũ giáp là một tấm vải che mặt, xuất thủ rất nhanh, kéo sợi xích sắt run lên một chặp. Xích sắt quấn lấy cổ tay Viên Cương liền tự động giải văng ra rồi.
Tiểu binh bắt lấy đai lưng Viên Cương, sau đó xách người hắn lên, xông tới ba người kéo ở một đầu khác.
Tiểu binh không đánh ba người mà đột nhiên nhấc Viên Cương bay lên không, bay lên đá dẫm nát xích sắt, mũi chân điểm một chút, xích sắt quấn ở hai chân Viên Cương lại lần nữa tự động giải văng ra.
Tiểu binh mang Viên Cương phi thân đi, rơi xuống thành lâu, lên xuống mấy lần thì đã đi xa rồi. Tu sĩ gần đó vọt tới ngăn chặn đều bị đánh bay bốn phía, không ai cản nổi.
Trên cổng thành, Thái Thượng trưởng lão ba phái đưa mắt nhìn, kinh nghi bất định, cũng không ngơ ngác nhìn nhau. Đại hán tóc ngắn này rất cổ quái, ai ngờ lại toát ra một cao thủ cổ quái như thế chứ. Cao thủ có thể cứu người thoát đi từ trong tay bọn họ một cách dễ dàng. Thực lực thế này nói là sâu không lường được cũng không phải là quá đáng.
“Truy đuổi không?
Có người ngẩng đầu nhìn phi cầm tọa kỵ truy đuổi trên không trung, lên tiếng.
Lão giả bên cạnh trả lời:
“Dựa vào thực lực của đối phương, chúng ta đuổi theo có ngăn được không?
“Khụ khụ...
Có tiếng khóc truyền ra từ căn phòng bên trong thành lâu, kèm theo tiếng ho khan.
Lập tức có người lắc mình đi tra xét, chỉ thấy Thái Thượng trưởng lão đồng môn đang gắng gượng vịn vào tường, muốn đứng lên lại té ngã, thỉnh thoảng miệng còn ho ra máu.
Lúc này tiến lên nâng đỡ:
“Sư huynh, huynh ra sao rồi?
Người ho ra máu nhìn thấy rõ người tới, lại gắng sức lắc lắc cái đầu đến choáng váng, th ở dốc nói:
“Người tới có thực lực mà chúng ta không thể ngăn a. Mau bỏ đi!
Hắn đã trúng một cú đánh, không mò ra sâu cạn của đối phương, nhưng cũng biết mức độ nặng nhẹ.
Người nâng đỡ nói:
“Sư huynh không cần lo lắng, đối phương đã đi rồi.
..
Bên trong tiểu viện, Hạo Chân ngẩng đầu nhìn theo hướng cột khói dâng lên, rù rì nói:
“Là hướng hoàng cung. Hoàng cung bị phản quân công hãm...
Thiệu Liễu Nhi đi tới bên cạnh hắn, biết hắn lo lắng cái gì, vì thế an ủi:
“Vương gia không cần lo lắng. Ba đại phái đã dẫn nhóm người bệ hạ rút lui rồi.
Hạo Chân khẽ lắc đầu:
“Còn rất nhiều người vẫn không đi được.
Thiệu Liễu Nhi có thể hiểu được, tu sĩ thủ hộ kinh thành không thể dẫn theo tất cả mọi người. Một số phi tử trong cung rơi vào tay phản quân, kết quả có thể tưởng tượng được.
Quách Mạn đã trở lại, từ bên ngoài trở về, gật đầu mỉm cười với hai người.
Hạo Chân xoay người gọi lại:
“Quách nàng nương, tình hình chiến đấu trong thành như thế nào?
Quách Mạn dừng bước, thở dài đáp:
“Chiến sự đã kết thúc. Phản quân đã chiếm lĩnh toàn bộ kinh thành, đang càn quét linh tinh còn lại sau cùng.
Dứt lời liền rời đi, không nói thêm điều gì nữa, sợ nói ra càng làm cho vị này khó chịu.
Hạo Chân lại nhìn theo hướng cột khói dâng lên, thất vọng mất mát:
“Tại sao có thể như vậy? Tề quốc lớn như thế, trong nháy mắt làm sao lại trở thành như vậy.
Chốc lát sau, Quỷ Y đi ra, dẫn theo hai vị đệ tử Vô Tâm và Vô Tướng.
Bên này phái Quách Mạn đi liên lạc người của Thiên Hạ Tiền Trang tại Tề kinh. Chiến sự có đánh như thế nào đi nữa, cũng không ai dám động tới Thiên Hạ Tiền Trang.
Quách Mạn tìm được người của tiền trang trong Đại Nguyên Thánh Địa, âm thầm cáo tri Quỷ Y tới làm việc phụng theo pháp chỉ của Nguyên Sắc Thánh Tôn, cho hợp liên lạc với phản quân bên kia.
Đây cũng là thông báo của Nguyên Sắc bên kia, đi lại các nơi, thời điểm cần trợ giúp trực tiếp tìm người của tiền trang. Dù sao tiền trang đều có tại thiên hạ các thành..