Một người mang tâm lý nắm chắc, biểu hiện trên mặt trước sau như một không thay đổi. Một người còn lại thì trong ánh mắt lập lòe niềm mong đợi, không biết Hạt Hoàng muốn dẫn bọn họ đi đâu?!
Hai người đều không lên tiếng, mặc cho Hạt Hoàng chạy nhanh trên sa mạc.
Nơi phải tới cuối cùng đã tới. Trên đường chân trời sa mạc, một tòa đài cao dần dần hiện ra.
Viên Cương nhìn chằm chằm, hai bên khóe miệng có vẻ căng thẳng.
Lã Vô Song thì nhìn chòng chọc với hai mắt sáng rỡ, ánh mắt tràn đầy mong đợi. Nàng nhìn tòa đài cao có cự ly cách mình càng lúc càng gần, miệng lẩm bẩm một câu:
“Đây là cái gì?
Viên Cương nói dối:
“Không biết a.
Càng gần, càng có thể cảm nhận được sự to lớn của đài cao. Hạt Hoàng vọt tới dưới đài cao thì ngừng lại.
Lã Vô Song nhìn lên đài cao, thầm nói:
“Đây không phải là hình thành tự nhiên, là do con người chế tạo ra.”
Im lặng không lên tiếng, Viên Cương quét mắt lên cái bệ của đài cao, trong lòng thầm đếm số thứ tự của lũy khối, ánh mắt định cách một vị trí nào đó trên mặt cát, lại lặng lẽ quan sát phản ứng của Lã Vô Song trong giây lát.
Đột nhiên Lã Vô Song lắc mình một cái, phi thân bay xuống đỉnh đài cao. Thời khắc chuẩn bị tra xét thì ánh mắt chạm đến ốc đảo ngoài lằn ranh sa mạc, không khỏi phóng tầm mắt trông về phía xa.
Viên Cương đề đao thả người nhảy xuống, đi tới một vị trí nào đó, nhìn bóng lưng của Lã Vô Song trên đỉnh tháp, chợt xoay người, trong miệng phát ra âm điệu trầm thấp “ôi ôi...”, lập kiến Hạt Hoàng rào rào vùi đầu chui vào đất.
Trên đài cao, Lã Vô Song chợt xoay người nhìn lại, bắt gặp Hạt Hoàng chui xuống đất chợt sợ hãi, lắc mình xuống, khiển trách:
“Ngươi làm cái gì đấy?
Viên Cương đáp:
“Ta không làm gì. Nó đột nhiên không chịu khống chế.
Lã Vô Song cả giận nói:
“Lập tức gọi nó ra đây.
Viên Cương lập tức rống giận “ôi ôi...” không ngừng. Hạt Hoàng chui xuống đất dường như đang vùng vẫy, dưới chân hai người loạn động một trận.
Nhìn cột đá như ẩn như hiện trong đất cát, ánh mắt của Viên Cương lóe lên một tia lãnh quang, ngưng bặt tiếng quát, quay đầu báo:
“Ta cảm nhận được tâm tình của nó. Nó chui dưới đất đã quá lâu, mệt mỏi hết sức rồi, muốn trốn vào đất cát khôi phục một chút.
Chuyện như vậy, còn không phải hắn nghĩ thế nào liền nói như thế.
Lã Vô Song đang muốn xuất thủ đánh Hạt Hoàng từ dưới đất văng ra ngoài, hỏi hắn:
“Ngươi xác định còn có thể triệu hoán nó đi ra?
Viên Cương gật đầu, ánh mắt chợt như ngừng lại trên đất, vươn Tam Hống đao lên, khêu cát, lộ ra hòn đá có điêu văn.
Động tác này không khỏi đưa tới sự chú ý của Lã Vô Song, thấy điêu văn trên tảng đá còn có chữ viết, Lã Vô Song lập tức đưa tay vồ lấy.
Bạch. Một cây cột đá dài khoảng ba thước lộ ra từ trong đất cát, Lã Vô Song nâng lên bằng hai tay, tra xét tinh mỹ văn lộ phía trên, chuyển động ánh nhìn, thầm thì trong miệng:
“Bảo trủng....
Trong mắt chợt tỏa sáng dị thải, uốn người quay đầu nhìn Kim Tự Tháp to lớn, tiếp tục thì thầm một tiếng:
“Bảo trủng.
Viên Cương nhàn nhạt hỏi một tiếng:
“Ý gì?
Lã Vô Song không để ý tới hắn, lại lật xem cột đá, phát hiện m út đầu cột đá rõ ràng cho thấy một chỗ đột ngột lồi ra để mắc vào, liền đường đường chính chính xoay người quan sát lên cả tòa đài cao, dường như là muốn tìm đến vị trí cũ của cột đá.
Đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía đỉnh tháp, lắc mình một cái, ôm cột đá đáp xuống đỉnh cao nhất, thấy thạch đài trên đỉnh chóp bị phủ một tầng cát, liền phất tay áo quét sạch.
Viên Cương cũng nhanh chóng leo lên, chờ khi hắn đến nơi, Lã Vô Song đang phỏng theo văn lộ trên cột đá bỏ vào trong chỗ lõm trên thạch đài.
Ông… Khảm vào hoàn chỉnh, cột đá vừa vặn phù hợp ở bên trên, giống như một tấm bia văn.
“Quả nhiên là vật gì đó phía trên.
Lã Vô Song mừng rỡ.
Viên Cương lạnh lùng hỏi:
“Là vật gì?
Lã Vô Song nói:
“Ta cũng muốn biết trong tháp này mai táng cái gì, mà có thể được xưng là "Bảo trủng".
Bắt đầu đưa tay thi pháp dò xét.
Cũng không tra ra manh mối gì, không khỏi quan sát cả tòa tháp từ trên xuống dưới.
Viên Cương ở bên cạnh, nói một câu:
“Nếu có mai táng cái gì đó, mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết hay sao.
Lã Vô Song ngẫm lại cũng đúng, liền đưa tay ấn bên cạnh bãi đá, muốn thi pháp đẩy ra, nhưng vừa phát lực lại phát hiện khó có thể động được, không trung truyền đến một loạt tiếng nổ vang rền mơ hồ.
Không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện không trung ngưng tụ sương mù mờ mịt.
Lã Vô Song cau mày nói:
“Có thiên địa nguyên khí dao động, hình như cái tháp này là một tòa trận.
Viên Cương nói:
“Xem ra những thứ mai táng kia rất trọng yếu, có trận pháp phòng ngự. Dựa vào tu vi của ngươi, ngay cả hòn đá xây tòa tháp này ngươi cũng không mở ra được a?
Lã Vô Song liếc hắn một cái:
“Nếu ta phát lực, đá vụn văng tung tóe, ngươi ở bên cạnh sợ không thể chịu được. Ngươi đi xuống trước đi.
Viên Cương không nói hai lời, quay đầu liền nhảy xuống, há chỉ là đi xuống, mà là nhanh chóng rời xa chỗ này một chút.
Nhớ tới tình cảnh của Đạo gia ngày đó, hắn đã tận mắt chứng kiến.
Lã Vô Song lại không biết tình huống, mở song chưởng, cả người từ từ bay lên, tà tà bay hướng lên không trung.
Viên Cương ngảy xuống mặt đất, lăn mình một cái rồi chạy lên một cồn cát, ngẩng đầu nhìn, chờ cảnh tượng xuất hiện trong mong đợi.
Lã Vô Song đứng yên phù không, xem xét phía trước, thấy hắn chạy nhanh, cũng sợ hắn chạy, thấy hắn đứng không chạy nữa thì đoán chừng cho dù chạy cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của mình, ánh mắt như thỏa mãn lại như dừng bên trên tháp cao.
Cả người chợt nhoáng lên một cái, vèo. Như thiên ngoại phi tiên mang theo hư ảnh liên tiếp đánh tới tháp cao.
Không lao đến đỉnh tháp, mà chạy thẳng tới giữa tháp cao. Khi tới gần thì tung một chưởng, như vẫn thạch đụng phải núi.
Ầm. Một tiếng nổ kinh thiên động địa, một khối lũy thạch cứng rắn nổ b ắn ra một tràng phân năm xẻ bảy.
Lã Vô Song một chưởng đánh trúng chợt cảm thấy không ổn. Tảng đá này cứng rắn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, nhưng so ra thì kém hơn một chút so với sắt thép. Dựa theo tu vi của nàng, toàn lực một kích cũng chỉ đánh nát một tảng đá.
Càng khiến cho nàng tràn đầy cảm xúc chính là đài cao này rõ ràng có tác dụng chỉnh thể đạo lực. Công kích nàng phát ra có lực phá hoại chỉ tác dụng một chút, mà lực phá hủy cuồn cuộn ra đưa ra lại tựa hồ lan tràn tới cả tòa tháp, dường như theo thân tháp truyền xuống dưới đất.
Rõ ràng lần này cảm thấy cả tòa tháp có năng lực trao đổi nguyên khí cùng thiên địa, dường như lực đạo công kích càng lớn, thiên địa nguyên khí dao động quay về trả lại cũng càng trở nên mãnh liệt, một lớp nguyên khí cuồn cuộn mênh mông dao động đảo ngược gột rửa toàn thân nàng.
Không trung lại vang dội ầm ầm. Ngay sắc trời cũng tựa hồ sắc tối xuống, sau một kích nàng xoay người đáp trên bậc thang, đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
Phát hiện một chưởng mãnh liệt của mình dường như cũng chấn động bầu trời, không ngờ một chưởng chấn rung mây đen đầy trời trầm bổng chập trùng trong minh minh.
Mây đen nhào lộn kịch liệt, tinh quang chớp loạn ngang trời. Đây gọi là sấm sét ì đùng.
Viên Cương phát hiện đột nhiên trời ám lại, nhìn lên bầu trời, thần tình thoáng co lại, không hổ là Cửu Thánh tu sĩ cấp bậc Nguyên Anh kỳ. Uy lực công kích to lớn này Đạo gia hoàn toàn không thể so sánh nổi. Một cú đánh vang dội kinh thiên động địa, màng tai hắn rung chấn không ngừng kêu lên “ông ông…”.
Cái quỷ gì thế? Lã Vô Song kinh ngạc nhìn bầu trời, chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì thấy một đạo tinh quang sấm sét gầm thét trên bầu trời.
Nàng đang cảnh giác cao độ, lúc này tốc độ phản ứng cực nhanh, cũng không phải là chuyện đùa, dường như cũng sớm có cảm giác nguy hiểm từ trước, thân hình đột nhiên hóa Mị Ảnh né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi Lôi Đình Nhất Kích của tinh quang thiểm điện.
Cảm giác điện lưu sượt qua người, khiến toàn thân nàng muốn dựng hết lông tơ. Nàng cả kinh, sợ hết hồn hết vía.