Vốn tưởng rằng tránh thoát một cú đánh, ai ngờ sấm sét không công kích theo đường thẳng, tia sấm sét bỏ lỡ nàng kia không ngờ lại xẻ tà như nhánh cây, vừa tựa như có ý vẽ ra một thay đổi thần kỳ. Ánh chớp đột ngột uyển chuyển xuất ra một tia, có vẻ như không thể không bổ xuống nàng vậy.
Lã Vô Song đưa lưng về phía đó, sợ tới mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán, chưa bao giờ trải qua tình cảnh như thế này.
Ầm. Một tiếng vang dội, ánh chớp xẻ tà không bất ngờ gì đánh trúng vào lưng của Lã Vô Song.
“Ahh...
Lã Vô Song phát ra một tiếng kêu đau khổ, tứ chi nàng tê dại lại dùng sức mạnh thi pháp khống chế, thi pháp ngự thể, lắc mạnh ngang trời, muốn thoát khỏi nơi này.
Trong mậy đen lại xuất hiện một đường ánh chớp xẹt qua. Cạch… một tiếng, trực tiếp đông cứng thân thể nàng trên không trung.
Không chỉ một đạo sấm sét, một luồng sấm sét, từng đạo từng đạo tinh quang sấm sét liên tục bổ xuống cạch cạch...
Sấm sét lập lòe tung hoành không ngừng, giống như cành cây đại thụ vậy, phá vỡ hư không lao xuống như pháo liên châu, liên tiếp đánh tới từng cái, liên tiếp đánh vào không trung nơi có Lã Vô Song. Ánh chớp liên tiếp không ngừng dường như muốn giữ Lã Vô Song bám vào không trung.
Một luồng sấm sét bắt lấy nàng, còn chưa biến mất hoàn toàn thì một luồng sấm sét khác đã chụp được Lã Vô Song rồi.
Sấm sét y như pháo liên châu nổ liên tiếp trên không trung, khiến cho Viên Cương một bóng một mình cũng chấn động không dứt, phát hiện Đạo gia đã gặp qua sấm sét này quả thật nói không sai, người có lực công kích Kim Tự Tháp càng lớn, gặp trận pháp phản ứng ngược lại cũng càng lớn.
Khiến hắn khiếp sợ hơn chính là Lã Vô Song tu vi cường đại như vậy, thân hình vùng vẫy trên không trung, xem ra vẫn còn sống, dường như còn dùng pháp lực đối kháng thiên uy.
Tình hình ấy khiến cho hắn nhớ tới một truyền thuyết từ đời trước. Truyền thuyết nói sau khi tinh quái trong núi hoặc người tu tiên có tu vi đạt đến một trình độ nhất định, sẽ đối kháng với Thiên kiếp. Dường như lúc này Lã Vô Song đang đối kháng với Thiên kiếp a.
Sấm sét như pháo liên châu trên không trung một lúc sau, đột nhiên thu lại rồi.
Lã Vô Song bị sét đánh cho thần hồn điên đảo, trong mông lung mờ ảo có thể cảm nhận được nguyên khí dao động trên tòa tháp này tặng lại đến trong cơ thể nàng dường như tan hết, dường như tan hết theo tu vi toàn thân của nàng. Mà nguyên khí dao động ấy vừa tán đi, sấm sét nổ liên tiếp cũng dừng ngay lập tức.
Đã mất đi lực hấp thụ lôi đình, nàng cũng vô lực rơi xuống. Ầm… đập xuống giữa mặt đất.
Không trung sấm sét tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Ánh chớp thu liễm xong, mây đen bay lượn cũng nhanh chóng tiêu tán trong minh minh.
Trời lại sáng trưng, tiếp đó là nắng xuân rực rỡ, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.
Viên Cương đưa mắt nhìn chằm chằm trên không trung, tra xét một hồi rồi nhẹ nhàng thở ra, cũng lắc lắc cái đầu. Tiếng sấm sét liên tiếp nổ oành đùng đã gây ra động tĩnh khiến cho lỗ tai của hắn vẫn còn kêu ông ông… không ngừng, cảm giác mất đi thính lực vậy.
Hồi thần lại từ trong thiên uy kinh tâm động phách, cũng quay đầu nhìn theo bóng người vẫn còn vùng vẫy trên đất ờ xa xa.
Viên Cương nhấc đao, năm ngón tay cố sức nắm siết một chút, mặt mang vẻ nghiêm túc, cẩn thận chạy tới gần bóng người đang vùng vẫy kia.
Sau khi tới gần, nhìn thấy rõ hình dáng của Lã Vô Song thì không khỏi kinh ngạc.
Lúc này Lã Vô Song đâu còn hình người, miệng mũi thỉnh thoảng sặc ra huyết, thân không một mảnh vải, nhưng không thấy có vẻ xuân quang dụ hoặc gì cả, toàn thân bên ngoài trên dưới giống như bị cháy sém vậy, cũng có thể nói là quần áo trên người đã cháy sém cùng với thân thể, không phân biệt rõ đâu là quần áo đâu là làn da.
Duy chỉ có một thứ còn nguyên dạng xinh đẹp bắt mắt nhất, ấy chính là tơ lụa tùy thân của Lã Vô Song, tựa như không chịu sự ảnh hưởng của Lôi Điện.
Về phần mái tóc dài đen nhánh trước đó, giờ đây không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.
Đây đâu phải là con người, quả thực chính là một con quái vật.
Mỗi lần Lã Vô Song thoáng vùng vẫy, lớp vỏ cứng cháy đen bên ngoài thân nứt ra, chỗ nứt lại rịn ra máu tươi.
Không thể dùng từ “thê thảm” để hình dung ra dạng “quỷ” này, tóm lại lúc trước Đạo gia bị sét đánh còn có hình dạng tốt hơn so với người này không biết bao nhiêu vạn lần.
Nghĩ lại tình hình của lôi đình vạn quân trước đó, Viên Cương ngẫm lại mà tê dại cả da đầu, không khỏi cảm nhận may mắn cho Ngưu Hữu Đạo. May mắn lúc trước Đạo gia không toàn lực tấn công Kim Tự Tháp này, nếu không không biết sẽ xảy ra hậu quả ra sao.
Đau khổ không chịu nổi, Lã Vô Song đang kéo dài hơi tàn giương mắt trông thấy hắn, phát ra tiếng nói khàn khàn:
“Cứu... cứu ta.
Dường như nghe thấy giọng nói thô tháo khó nghe của mình, cũng nhìn thấy Viên Cương đang nhìn mình từ trên cao, ánh mắt như đang nhìn một con quái vật, hai giọt nước mắt lăn từ trong hốc mắt, chảy xuống mặt đất.
Viên Cương xác nhận, một người kiêu ngạo như thế mà lại lên tiếng cầu khẩn, hẳn là đã không còn lực đánh nữa. Lúc này hắn nhìn trân trân vào nàng ta, chậm rãi nói:
“Không hổ là cao thủ đỉnh cao Nguyên Anh kỳ, xem ra Vô Lượng quả trọng tố nhục thân này đích thật không bình thường. Kinh Lôi như vậy mà cũng không thể giết được ngươi. Đây là báo ứng. Cửu Thánh các ngươi làm nhiều việc ác, khó tránh khỏi Thiên Khiển.
Lã Vô Song nói giọng khàn khàn, nức nở:
“Không phải Thiên Khiển, cũng không phải Bảo trủng, là bẫy rập. Toàn bộ đại trận của mộ này chẳng những có phòng hộ, còn có sát chiêu, vọng động tất xúc động tới thiên lôi sát chiêu.
Viên Cương nói:
“Đích xác không phải Bảo trủng, đích thật là bẫy rập. Nhưng xác thật là Thiên Khiển. Nếu không làm nhiều việc ác, lòng tham không đủ, sao lại tao ngộ kiếp nạn này? Chính vì cái gọi là Cửu Thánh các ngươi, thiên hạ mới chiến loạn không ngừng, không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng. Để ngươi chết như vậy, thật ra là cũng tốt cho ngươi.
Lã Vô Song nghe được hận ý trong lời nói của hắn, lên tiếng hỏi:
“Ngươi muốn giết ta ư?
Viên Cương đáp:
“Cho dù ta không giết ngươi, ngươi cũng không sống nổi. Nơi này thật ra không có gì khác biệt với Vô Biên sa mạc ngoài kia. Ở đây cũng có rất nhiều Sa Hạt. Ngươi nên biết bản tính của Sa Hạt, nghe máu tanh mà đến, đợi đến khi lực thiên lôi chấn nhiếp trôi qua, bọn chúng sẽ chui ra ngay lập tức, sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi a. Vì thế tòa trận này đặt chung một khối với Sa Hạt, hẳn là người bày trận đã suy tính đến điểm này.
“Làm sao ngươi biết nơi này có nhiều Sa Hạt...?
Nói đến điểm này, hai đồng tử căng thẳng của Lã Vô Song đột nhiên rụt lại, chợt nhớ ra điều gì đó:
“Ngươi... ngươi đã sớm biết rồi sao?
Viên Cương gật đầu xác nhận:
“Đúng! Ta đã sớm tới rồi.
Trong ánh mắt của Lã Vô Song toát ra cơn phẫn nộ:
“Trước đó Hạt Hoàng mất khống chế, là ngươi có ý dẫn dụ hay sao?
Viên Cương nói:
“Ngươi nghĩ vì sao ta lại dẫn ngươi vào được nơi đây? Chỉ cần ngươi vào được thì đừng mong thoát ra ngoài. Ta cũng không có ý định sống sót rời đi, không ngờ ngươi có thể trúng kế một cách dễ dàng như thế. Nhưng bây giờ xem ra, ác hữu ác báo. Ngay cả ông trời cũng không chịu bỏ qua cho ngươi. Ta có thể sống sót rời khỏi nơi này.
Dứt lời liền quay đầu nhìn tòa Kim Tự Tháp cao ngất kia, trong lòng có chút cảm thán. Đạo gia quả nhiên là Đạo gia! Đa mưu túc trí trước sau như một, giết người trong vô hình, đã sớm lo lắng cho mình sẽ có gặp gỡ này, sợ mình sẽ gặp hiểm rơi vào tay của Lã Vô Song. Do đó đã sớm để lại một chiêu hậu thủ có thể hữu dụng cho hắn nhằm phòng ngừa vạn nhất, không ngờ quả nhiên phát huy tác dụng, thật sự bảo toàn một mạng cho hắn tại thời khắc mấu chốt.
Hắn nhớ rõ lúc Ngưu Hữu Đạo một chưởng đánh cây cột rơi xuống đất, luôn dặn dò hắn nhớ vị trí của cây cột, bảo hắn vạn nhất có khó khăn có thể xoay chung quanh vật này để gặp thời chuẩn bị ứng biến.