Thôi Viễn khóc lóc nức nở: “Sư thúc nghi ngờ đệ tử phản bội sư môn để lộ tin tức sao? Nếu đúng là đệ tử để lộ tin tức, đệ tử đã hạ sát thủ với Ngưu Hữu Đạo đó, làm sao hắn có thể thả cho bọn con rời đi?”
Diêu Hữu Lượng cũng vội gật gật với Vũ Tiền Hạo đầy nghi ngờ: “Đúng vậy đúng vậy, sư thúc, chúng con may mắn lắm mới chạy trốn được, thực sự không để lộ tin tức gì.”
Hai người nói xong trong bụng thầm gào thét cầu mong chân tướng sự việc không bị vạch trần, nếu không, cả hai chết chắc!
Nhưng họ vừa nói vậy mọi người cũng không nghi ngờ nữa. Ngẫm lại cũng phải, bắt được kẻ muốn giết mình, nào có đạo lý dễ dàng buông tha? Một kẻ điên còn dám giết cả sứ thần nước Yến, chắc chắn sẽ không kiêng kỵ gì hai gã này!
Ánh mắt mọi người nhìn hai người hòa hoãn lại không ít. Làm việc cho sư môn, chém giết một hồi, suýt thì mất mạng, kết quả còn bị người ta nghi ngờ, có thể hình dung được cảm xúc của họ.
Vũ Tiền Hạo vỗ vỗ vai Diêu Hữu Lượng: “Hữu Lượng, đừng để bụng. Việc này ngươi cũng biết, là chuyện lớn rồi, nhất định ta phải hỏi rõ.”
Diêu Hữu Lượng gật đầu tội nghiệp đáp: “Đệ tử hiểu.”
Ba người Cao, Vũ, Liêu lại tiếp tục kiểm tra. Đánh nhau ở đây, Hương nhị cũng dẫn đến đây, hoàn toàn trùng khớp. Nào có chuyện trùng hợp như thế? Lại thêm Ngưu Hữu Đạo có đủ thời gian gây án, muốn không tin là hắn làm cũng khó.
Vấn đề tiếp theo, loại trừ hai người Diêu Thôi không tiết lộ bí mật vậy thì là những đệ tử khác. Hai người Diêu, Thôi chạy thoát được, nhưng các đệ tử khác hoàn toàn có thể có người bị Ngưu Hữu Đạo bắt được, nên mới để lô ra vài chuyện không nên nói.
Rốt cuộc là ai đã tiết lộ bí mật của ba nhà? Hiện giờ ba nhà đang liên thủ, không phải lúc đùn đẩy trách nhiệm, dễ ảnh hưởng đến hòa khí, tạm thời không xác định được, sống không thấy người, chết không thấy xác, có quỷ mới biết là ai tiết lộ.
Ba người nhìn nhau, tạm thời gác chuyện này sang một bên.
“Kẻ này thực càn rỡ!” Liêu Sâm nghiến răng nghiến lợi. Chí ít hai phái khác còn có người sống. “Ta xem kẻ này không phải Đạo gia gì, có mà là kẻ trộm thì có!”
Cao Túc Thông trầm giọng nói: “Rất có thể Lôi Tông Khang kia vẫn chưa bại lộ, vẫn đang để lại manh mối dọc đường, không nên trì hoãn nữa, tiếp tục đuổi theo đi!”
Vũ Tiền Hạo ngăn lại: “Rất có thể là hắn cố ý bố trí cạm bẫy dụ dỗ chúng ta!”
Cao Túc Thông giang hai tay: “Vũ huynh, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? Hay chúng ta bỏ đi, quên đi?”
Vũ Tiền Hạo lườm một cái. Nói câu này không phải phí lời sao? Đúng là y muốn dừng, nhưng dừng nổi sao? Ba phái liên thủ, đã không làm gì được người ta còn tổn hại đệ tử, ngay cả sào huyệt cũng bị trộm mất, cứ như vậy mà dừng lại sao? Lẽ nào đường đường là tu sĩ Kim Đan kỳ lại sẽ rơi vào kết cục bị biếm thành kẻ trông núi sao?
Liêu Sâm đau khổ nói: “Hiện giờ dù là núi đao biển lửa chúng ta cũng phải nhảy vào thôi! Tiếp tục đuổi đi. Chỉ có bắt được Ngưu Hữu Đạo, còn mong có thể tìm được đồ về, ít nhất chúng ta cũng có thể lấy công chuộc tội, nếu không bắt được, mọi người tự cầu phúc đi!”
Nếu biết hàng hóa của mình đã bị Ngưu Hữu Đạo bán tống bán tháo đi, phỏng chừng ba người sẽ tức muốn thổ huyết. Không thể tìm Linh Tông phái chuộc lại đồ với giá rẻ như lúc bán được. Ba môn phái gộp lại cũng không bằng được thực lực của Linh Tông người ta!
“Tọa kỵ phải giữ sức, hai người các ngươi chậm rãi đi về đi!”
Diêu Hữu Lượng và Thôi Xa bị thương nặng chưa lành, mang theo cũng không có tác dụng gì nên bị ném lại.
Hai người nhìn theo một đám người ầm ầm bay xa dần, nhìn nhau, cùng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng lừa gạt thành công.
Nhìn quanh, cả hai lại chẳng biết nói gì, náo loạn nửa ngày, cả đoạn đường đi lúc trước coi như uổng công rồi, lại phải bò về từ đầu.
Dưới ánh sao lấp lánh, hai người tiếp tục kết bạn với trăng mà về….
Trời sáng dần, mặt trời lơ lửng phía chân trời, trong một tòa trạm dịch then chốt lớn.
Mấy người Ngưu Hữu Đạo phong trần mệt mỏi phóng ngựa xông thẳng vào trong, lục tục nhảy xuống ngựa, mười hai con ngựa thở hồng hộc.
Mấy người gọi chút đồ ăn nóng ở trạm dịch. Thông thường trạm dịch cũng buôn bán chút đồ ăn phục vụ khách lữ hành lui tới.
Trong khi những người khác ăn, Hắc Mẫu Đơn được Ngưu Hữu Đạo ra hiệu xuống tìm dịch trưởng, hỏi thay ngựa.
Mặc dù dọc đường đi đã đổi ngựa nhưng thể lực của chúng cũng chỉ có hạn, dằn vặt suốt một đêm, thực sự không chịu nổi, nhưng nhóm người không muốn dừng lại lâu, chỉ có thể đổi ngựa.
Trên đường cũng có vài trạm dịch nhỏ, nhưng trạm dịch nhỏ sẽ không nuôi nhiều ngựa như thế, chỉ có ở các trạm dịch lớn, ngựa mới được ăn no uống no.
Có điều, ngựa của trạm dịch làm sao có thể so được với ngựa bên ngoài? Đây là của công, dù ngươi muốn mua, người ta cũng không chịu. Nhưng Hắc Mẫu Đơn đẩy một trăm viên kim tệ tới trước mặt dịch trưởng, mọi chuyện liền xong xuôi. Chỉ là đổi ngựa thôi, trạm dịch cũng không thiếu vài con ngựa. Hơn nữa, nhìn ngựa của người ta cũng đều là ngựa tốt, chỉ là mệt quá thôi, nghỉ ngơi là có thể khôi phục.
“Đây là mật soa của triều đình, có việc công cần làm, ngươi đổi ngựa cho bọn họ là được!” Dịch trưởng gọi một dịch tốt tới, lấy bừa một lý do dặn gã dẫn Hắc Mẫu Đơn đi đổi ngựa.
Dừng lại thay ngựa một lát, đoàn người lại lao ra khỏi trạm dịch ầm ầm chạy đi.
Một dịch tốt cầm chổi quét rác ngoài hàng rào cúi đầu, chờ bọn người Ngưu Hữu Đạo đi qua, lại quay đầu liếc nhìn đằng sau, rồi cất chổi, bước nhanh vào trong khách sạn, đến phòng của mình.
Gã đóng cửa, đi tới bên giường, xốc đệm lên lấy ra một miếng giấy gấp nhỏ, vội vã mở ra, là chân dung của Ngưu Hữu Đạo, giống hệt bức chân dung bọn Thôi Viễn xem ở Trích Tinh thành, vốn là được in từ một khuôn ra.
Dịch tốt này chính là một thành viên của Điệp Báo Ti nước Yến, phụng lệnh cấp trên, trà trộn vào đây, chờ mục tiêu xuất hiện, không ngờ lại có thật.
Ngưu Hữu Đạo không dự liệu được tình hình này. Hắn chỉ biết trong tay bọn Thôi Viễn có chân dung của mình, chứ không biết Tống Cửu Minh có thể nhúng tay đến cả nước Triệu, hắn cũng không ngờ nổi Tống Cửu Minh lại có thể giăng lưới cả thiên hạ. Nếu biết, làm sao hắn dám công khai xuất đầu lộ diện. Đừng nói Thôi Viễn, cả phái Lưu Tiên Tông cũng không biết đến bố trí này của Tống Cửu Minh, chỉ biết lão đã phát động một vài môn phái tu hành.
Trên thực tế, Tống Cửu Minh cũng không nói cho họ biết. Lợi dụng nhân viên Điệp Báo Ti của nước Yến cài vào nước khác đâu phải chuyện có thể nói lung tung khắp nơi được, nhất định phải giữ bí mật nghiêm ngặt.
Mà Tống Cửu Minh dám động đến tấm lưới này chính vì lão biết rõ Tống Long không chỉ là con trai mình mà còn là sứ thần nước Yến. Giết sứ thần nước Yến, nước Yến không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được, nhất định Điệp Báo Ti sẽ phối hợp hành động.
Ngắm bức chân dung một lát, lại nhét cẩn thận nó xuống dưới đệm giường, gã cấp tốc tới bên bàn viết thư mật báo.
Sau đó, gã dẫm lên mặt bàn, mở một mảnh trần nhà, kéo lồng chim từ trên lầu các, lấy kim sí ra.
Nhét thư mật báo vào chân chim, gã đẩy cửa sổ, quan sát cẩn thận bên ngoài, tới khi không có ai chú ý, mới ném kim sí trên tay ra ngoài, nhìn theo đôi cánh vàng bay về phía xa xa…
Phủ thành Bích Châu, Bách Hoa Lâu oanh ca yến vũ.
Phú thương Toàn Thiếu Khang khoản đãi khách khứa bạn bè trong thành, rượu ngon món lạ đầy bàn, mỹ nhân trong lòng, ôm ấp đề huề, cùng bằng hữu cụng chén cạn ly không biết trời đâu đất đâu.
Khi lão đang ôm mỹ nhân mời rượu, đột nhiên quản gia Toàn Kiều đi vào nhã phòng, tới bên cạnh chủ nhân cười báo: “Lão gia, có tin từ bên Kinh thành.” Lão nhấn tay vào ngực.
Toàn Thiếu Khang liếc thấy, đẩy mỹ nhân trong lòng ra, đứng dậy chắp tay xin lỗi khách khứa: “Thật không tiện, thật không tiện, có khách tới nhà, xin lỗi không tiếp rượu được một lát.”
Một lão nhi mập ngồi đó cười hớn hở nói: “Ta không nghe lầm chứ? Là khách quý từ Kinh thành tới sao? Không ngại gọi người ta tới cho mọi người cùng làm quen được chứ?”
“Được! Có lý!” Những người khác lập tức ồn ào hùa theo.