“Không hợp không hợp!” Toàn Thiếu Khang cười lắc đầu, rồi phất tay quyết đoán dặn: “Mọi người cứ ăn hết mình, uống hết mình, chơi hết mình đi, tất cả chi phí tính cho ta!” Dứt lời, lão chắp tay cáo từ trong tiếng hô gọi.
Lão cùng quản gia rời Bách Hoa Lâu, chui thẳng vào trong xe ngựa đã chờ sẵn bên ngoài.
Quản gia hô một tiếng, xe ngựa nhanh chóng lăn bánh rời đi, Toàn Thiếu Khang ngồi trong xe, hoàn toàn không giống kẻ vừa uống rượu, ham mê tửu sắc, chỉ còn lại ánh mắt thâm trầm.
Vội vã quay lại Toàn phủ, chủ tớ hai người đến thư phòng trong nội viện.
Quản gia Toàn Kiều lấy ra một phong mật thư kẹp trong một cuốn sách trên giá, đưa cho Toàn Thiếu Khang đứng trước bàn.
Toàn Thiếu Khang đưa tay ra nhận lấy thư, xem xong, trả cho Toàn Kiều, đi tới bản đồ cả Xích Châu xem xét.
Toàn Kiều châm lửa, mật thư hóa thành tro.
Toàn Thiếu Khang di di ngón tay trên địa đồ: “Theo hướng này, hẳn là tới Độ Vân Sơn đi. Căn cứ thời gian trạm dịch đưa thư tới, chắc xế chiều hôm nay mục tiêu có thể đến Độ Vân Sơn. Đường bên đó không quá nhiều, qua được đó thì không nói chắc được nữa, quá nhiều tuyến đường có thể đi, không biết mục tiêu muốn đi đâu. Lão Kiều, lập tức đưa tin cho nhân thủ lập tức đặt trạm canh gác ở các nơi mục tiêu có thể đi qua, cần phải nắm chắc hành tung của mục tiêu.”
Tuy bề ngoài lão là phú thương Xích Châu ở nước Triệu, nhưng trên thực tế là thủ lĩnh Điệp Báo Ti của nước Yến xếp đặt ở Xích Châu. Phú thương chỉ là thân phận bên ngoài thôi.
“Vâng!” Quản gia đáp lại.
Toàn Thiếu Khang chỉ chỉ ngón tay vào Độ Vân Sơn: “Lập tức báo cho bên kia liên hệ với yêu nghiệt chiếm giữ Độ Vân Sơn, bỏ số tiền lớn nhờ bọn họ ra tay đi. Cần phải giải quyết mục tiêu! Nhớ kỹ, phải thật cẩn thận, không thể vì chuyện này mà bại lộ chúng ta!”
“Vâng! Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp!”
Độ Vân Sơn, từ xa nhìn lại đã biết là nơi thế núi hiểm trở, mây mù vấn vít mờ mịt không tan.
Nhóm người Ngưu Hữu Đạo đến gần sơn mạch, không theo quan đạo tiến tới mà phóng ngựa vào sâu trong rừng ẩn thân.
Nhóm người nhảy xuống ngựa, Ngưu Hữu Đạo nói với mọi người: “Bôn ba suốt tới tận giờ, mọi người nghỉ ngơi ở đây một chút đi.”
Hắn quay lại nói với Hắc Mẫu Đơn: “Lát nữa ngươi đi với ta một chuyến là được, không cần tất cả phải đi hết, tránh vạn nhất có chuyện xảy ra lại bị người ta bắt hết.”
Ngài cũng biết vạn nhất có chuyện xảy ra sao? Ta còn tưởng ngài không lo lắng gì cơ đấy! Hắc Mẫu Đơn chẳng biết làm thế nào, đương yên đương lành đi trêu chọc vào yêu nghiệt Độ Vân Sơn làm gì không biết. Nhưng nàng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Muốn đi gặp khách mà có vẻ bụi bặm bơ phờ thế này cũng kỳ, rửa mặt đi.” Ngưu Hữu Đạo bỏ lại một câu, đi tới bên dòng suối ngồi xổm xuống rửa mặt.
Hắc Mẫu Đơn cũng vội vàng đi theo, nhảy qua dòng suối, ngồi xổm đối diện với Ngưu Hữu Đạo, vừa rửa mặt vừa nhắc nhở: “Đạo gia, ta chưa từng đi qua Độ Vân Sơn, không biết tình hình bên trong thế nào.”
“Chưa từng đi thì giờ đi. Không phải ngươi có người quen sao?”
“Không quen lắm đâu, huống hồ, kẻ đó vẫn chỉ là tiểu yêu, phỏng chừng ở Độ Vân Sơn cũng không có tiếng nói gì. Huống hồ Độ Vân Sơn lớn như thế, ta cũng không biết tiểu yêu mình quen ở đỉnh núi nào, cũng không biết lát nữa có tìm được không.”
“Không sao. Đi vào rồi tùy cơ ứng biến.”
Hắc Mẫu Đơn không nói gì. Đây là vào trong sào huyệt của yêu quái đấy, có xảy ra chuyện gì, chạy cũng không thoát được.
Hai người rửa mặt xong xuôi, quay lại trong rừng, Ngưu Hữu Đạo nói với Viên Phương: “Đưa hai mươi vạn kim phiếu cho ta.”
Cơ bản hắn không quen mang tiền, nhất là khi có người của mình bên cạnh, càng không mang theo nửa xu lẻ nào. Nói cách khác, khi hắn mua đồ, thường không có thói quen trả tiền, đều cầm đi thẳng, có người đi cạnh trả tiền cho hắn.
Hai mươi vạn? Viên Phương hơi cảnh giác. Y đã sớm nhìn ra rồi, căn bản vị Đạo gia này không có thói quen đem tiền theo bên người. Một hơi đòi hai mươi vạn? Y đau lòng nghi ngờ hỏi: “Làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo thong thả quay sang nhìn, lạ nhỉ, ta muốn làm gì còn phải thông báo cho ngươi sao?
Viên Phương giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ lấy ra một xấp kim phiếu.
Tiền Ngưu Hữu Đạo đưa từ đầu, cộng thêm năm ngàn kim phiếu Hắc Mẫu Đơn đưa, sau đó lại kiếm ra thêm một trăm hai mươi vạn kim phiếu ở Trích Tinh thành, tổng cộng hơn một trăm ba mươi vạn kim phiếu, tất cả đều đang ở trong tay y. Một lúc giữ nhiều tiền như vậy, tâm tình Viên Phương rất thoải mái, y nhận ra mình có quá nhiều tiền, có lúc cân nhắc đổi hết thành kim tệ, ngẫm lại cũng không ổn…
Y đếm ra hai mươi tấm, giao cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nhìn tập kim phiếu dày cộp trong tay y, nhớ ra chuyện gì đó, phất tay ra hiệu: “Chia cho mọi người mỗi người năm mươi ngàn đi, để giữ chút phòng thân.”
Mấy người bên cạnh nghe vậy, trái tim nhảy lên một cái. Mỗi người năm mươi ngàn?
Viên Phương trợn trừng hai mắt. Ngưu Hữu Đạo nhướn mày, y lập tức không dám ý kiến nữa, nhìn quanh một chút, đặc biệt là Lôi Tông Khang, quay đầu hỏi lại: “Mỗi người năm mươi ngàn, ai cũng được sao?”
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý y, lạnh nhạt đáp: “Ai cũng có phần!”
Viên Phương “À” lên một tiếng, lại đếm ra hai mươi tấm, đưa cho Hắc Mẫu Đơn: “Ngươi cầm chia đi.”
Dứt lời, y cất sạch số ngân phiếu còn lại đi, chỉ sợ Ngưu Hữu Đạo lại muốn tiêu mất, chớp mắt một cái, mất toi bốn mươi vạn kim tệ, thịt y đau, tim y cũng đau, trong lòng thầm mắng, có tiền cũng không cần phải tiêu hoang như vậy chứ?
Hắc Mẫu Đơn hiểu khá rõ cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo, cho ngươi ngươi cứ cầm đi!
“Vậy ta thay mặt mọi người cảm ơn Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn cười tươi hớn hở, chắp tay với Ngưu Hữu Đạo, quay sang phát kim phiếu cho mọi người.
Kim phiếu phát đến tay ai, người đó lại nói: “Cám ơn Đạo gia!”
Sau hai tiếng cám ơn, đến Lôi Tông Khang thì hơi gượng lại. Gã không chịu đưa tay ra, nhận tiền này, gã cũng hơi ngại.
“Cho ngươi thì ngươi cầm đi, đừng có khác ngươi!” Hắc Mẫu Đơn nhét hẳn tiền vào trong cổ áo gã.
Lôi Tông Khang hơi lúng túng chắp tay với Ngưu Hữu Đạo: “Cám ơn Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo coi như không nghe thấy, không nhìn tới, mặc cho Lôi Tông Khang tiếp tục lúng túng, đi sang một bên, móc ra một tờ giấy từ trên lưng ngựa, dùng bút than viết viết gì đó, rồi gọi Viên Phương tới đưa cho y, thì thầm dặn dò: “Trước khi trời tối, nếu ta không về, ngươi lập tức quay lại Trích Tinh thành, tìm cửa hàng của Vạn Động Thiên Phủ, nói ta phụng mệnh Hải Như nguyệt tới Độ Vân Sơn làm việc, gặp phải phiền phức, bảo bọn họ tới tìm người. Nếu bọn họ không đến, ngươi bảo bọn họ chuyển phong thư này tới cho Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt sẽ nghĩ biện pháp.”
Viên Phương kinh ngạc nói: “Đạo gia, nếu nguy hiểm vậy thì thôi ta đừng tới nữa, một đám yêu quái, có gì hay ho mà kết giao.” Y nói cứ như thể mình không phải yêu quái vậy.
“Không nguy hiểm gì, đây chỉ là để phòng ngừa vạn nhất thôi. Ngươi cứ làm theo như ta dặn là được, trên đường đi, tự mình linh hoạt một chút.”
“Được!” Viên Phương gật gật đầu, chợt nhớ ra chuyện gì đó, gãi gãi gáy hỏi: “Đạo gia, ở khách sạn Yêu Nguyệt, làm sao ngài biết có người hấp dẫn bên Lưu Tiên Tông? Lẽ nào khách sạn Yêu Nguyệt đã nói cho ngài?” Y vẫn thắc mắc điều này, dọc đường đi vẫn muốn hỏi nhưng bên cạnh có người, vẫn không có cơ hội.
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Nếu Hầu Tử ở đây, hắn ta cũng biết.”
Viên Phương kinh ngạc hỏi lại: “Tại sao?”
“Tâm của ngươi, mắt của ngươi đó. Vì tâm nhãn của ngươi chỉ chăm chăm vào tiền nên không thấy được việc! Ta không cơ cảnh một chút, ngươi còn có cơ hội ở đây kiếm tiền sao? Lão Hùng, không phải ta chê ngươi đâu, nhưng ngươi còn kém xa Hầu Tử. Không trách lúc trước có thể bại trong tay kẻ ngu xuẩn như Tống Diễn Thanh!”
Dứt lời, hắn xoay lưng đi, tuy tình huống không đến mức như vậy, nhưng đôi khi vẫn phải răn đe một chút.
Viên Phương nhếch nhếch môi muốn nói gì đó, cuối cùng, chỉ thất vọng cúi đầu, nghĩ bụng liệu có phải như vậy không? Hầu Tử cũng có thể phát hiện sao? Vậy mà mình không nhận ra tí đầu mối nào? Chẳng lẽ mình kém Hầu Tử xa vậy sao?