Ngưu Hữu Đạo hô một tiếng, Vân Cơ lập tức dẫn hắn trốn vào dưới đất.
Không bao lâu, hai người liền phá vách tường tiến vào một chỗ không gian dưới đất, tiếng nước chảy róc rách bên tai không ngừng.
Hai nguyệt điệp trước sau thả ra chiếu sáng, đã là không gian của mạch nước ngầm, bên ngoài quang mang chiếu sáng, một mảnh đen nhánh, cho người ta cảm giác quỷ bí.
Ngưu Hữu Đạo thả nguyệt điệp bay xa chiếu sáng nhìn xem, hắn thấp giọng hỏi:
“Nơi này cách sơn trang bao xa, là phương hướng trên sơn trang hay là phương hướng trở xuống?
Vân Cơ đáp:
“Không xa, xem ra chừng nửa dặm đường, phương hướng bên dưới.
Ngưu Hữu Đạo quan sát một chút dòng nước, yên lặng nhớ lại bản đồ, xoay người, sử dụng nguyệt điệp chiếu sáng, tiếp tục đi theo phương hướng trở xuống. Vân Cơ đi theo.
Hai người vẫn chưa nhanh chóng bay vút, mà một đường không nhanh không chậm chiếu sáng cẩn thận tra xét, tựa hồ sợ bỏ lỡ điều gì.
Vân Cơ theo sát, hơi đề phòng cảnh giác, cũng không nhiều hỏi, biết chắc đã tới bí địa được ghi lại trên bản đồ, có thể dẫn nàng đi cùng đã là một loại tín nhiệm to lớn.
Cô dĩ nhiên cũng biết sở dĩ xuất hành dẫn theo nàng, cũng cần nàng gánh vác trách nhiệm hộ vệ, gặp chuyện cần phải bảo đảm Ngưu Hữu Đạo không xảy ra chuyện gì.
Hai người đi được một khoảng thời gian, phía trước xuất hiện sự thay đổi thật lớn. Tiếng nước chảy từ ẩn cũng biến thành ầm vang.
Sau khi họ tới gần, phát hiện đã tới một chỗ phát tiết của mạch nước ngầm. Một thác nước dưới đất, hơi nước khuấy động bốc lên, trên vách đá giọt nước tí tách.
Vân Cơ liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo dừng lại, nàng cũng dừng theo.
Con nguyệt điệp của Ngưu Hữu Đạo xuyên tới xuyên lui trong hơi nước. Hắn dựa vào ánh sáng của nó dùng pháp nhãn quan sát bốn phía.
Không nhìn ra manh mối gì, nguyệt điệp quay trở về, Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói:
“Dựa theo biểu thị trên bản đồ, nếu như ta không nhìn lầm, phương hướng chúng ta muốn tìm phải chính là chỗ này. Ở mặt ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng mà nếu thật sự tồn tại, nơi này nhất định có cửa vào của mật đạo, tìm xem xem. Nàng phụ trách trên bờ, ta đi dưới nước nhìn một chút.
“Được!
Vân Cơ đáp lại.
Ngưu Hữu Đạo thu nguyệt điệp, lấy ra một viên Dạ Minh Châu, trực tiếp cất bước nhảy về phía chỗ âm u đen như mực dưới thác nước, người từ từ hạ xuống, bị hơi nước bốc lên bao phủ, dần dần chỉ còn lại một đoàn quang mang.
Vân Cơ đứng bên bờ dò xét quan sát một chút, bấy giờ mới xoay người sử dụng nguyệt điệp đến trước vách đá tra xét, thỉnh thoảng gõ gõ, hoặc tay ấn thi pháp thâm nhập dò xét.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục lặn xuống bọt khí cuồn cuộn trong nước phía dưới thác nước. Thủy vực phía dưới có chút sâu, mấy chục trượng mới đến đáy, ngoại trừ một đoàn u quang trong tay hắn, bốn phía đen như mực một mảnh.
Một số loài cá không biết tên có hình thù kỳ quái bơi tự do qua lại trong nước, cũng có thiên tính hung mãnh đã phát động tấn công với hắn, cảm thấy khó gần thân thể của hắn.
Đáy nước có nhiều viên đá lớn nhỏ đủ loại, gồ ghề nhấp nhô, Ngưu Hữu Đạo một đường thi pháp dò xét, không có kết quả, càng thi pháp dò xét một lần vách đá của rãnh nước hai bên bờ sông, vẫn chưa thấy bất kỳ đầu mối nào.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo giằng co cả canh giờ, hắn lao ra khỏi mặt nước, đã rơi vào trên bờ, thấy Vân Cơ đã dò xét chỗ khá xa bờ bên kia.
Vân Cơ đã thấy hắn đi lên, nàng nhanh chóng tới hỏi:
“Có phát hiện sao?
Ngưu Hữu Đạo còn muốn hỏi nàng, thấy nàng đã hỏi như vậy, biết không cần thiết hỏi, đối phương khẳng định cũng không có thu hoạch gì, hắn lắc lắc đầu, ngắm nhìn bốn phía nói:
“Không cần thiết tìm quá xa, căn cứ ký hiệu của bản đồ, mục tiêu nếu tại nơi này, cửa vào cũng sẽ không chạy xa, trừ phi ta có hiểu sai lầm gì đối với địa đồ.
Ánh mắt chợt rơi vào chỗ nước rơi xuống chênh lệch to lớn, hắn nghĩ tới điều gì, lắc mình một cái nhảy xuống, xuôi dòng chảy xuống, lục lọi dò xét trên vách đá phía sau thủy mạc.
Không bao lâu, Vân Cơ phát hiện ánh sáng của Dạ Minh Châu bên trong thủy mạc ngừng lại chỗ giữa thác nước, lúc này nàng lách mình mà đi, xuyên qua thủy mạc, xuất hiện ở bên người Ngưu Hữu Đạo.
Cô thi pháp ép ra dòng nước, chỉ thấy một tảng đá lớn được khảm trên vách đá dựng đứng của dòng nước xung kích. Hẳn bởi vì nguyên nhân dòng nước nhiều năm lâu ngày thanh tẩy, gần như đã cùng vách đá một khối, nếu không cố ý để ý, sẽ không quá dễ dàng khiến người ta chú ý.
Ngưu Hữu Đạo đang vây quanh khối cự thạch này dò xét.
Vân Cơ biết hắn khẳng định phát hiện cái gì, nếu không sẽ không nhìn chằm chằm không rời như thế.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo một tay leo lên trên vách đá, một tay cầm Dạ Minh Châu chợt quay đầu lại, thủ thế trong động tĩnh vang lên rào rào, tỏ ý phía sau tảng đá này có cái gì.
Vân Cơ lúc này vung chưởng, đã thấy Ngưu Hữu Đạo khẩn cấp xua tay về phía nàng, có vẻ như tỏ ý nàng không được hủy hoại tảng đá này.
Vân Cơ hiểu ý gật đầu, nhưng phát hiện tảng đá lớn bị ánh sáng của dòng nước thanh tẩy trượt đi, không chỗ hạ thủ mượn lực, không làm gì khác hơn là một chưởng ấn trên tảng đá lớn, thi pháp hấp thụ kéo dài ra phía ngoài, cuối cùng phi cước dậm chân trên vách đá dựng đứng.
măng đá giống rút củ cải trắng tựa như bị rút ra, theo dòng nước xiết rơi về phía trong nước.
Ầm, đá rơi trong đầm nước đen nhánh phía dưới phát ra vạch nước động tĩnh vang dội hỗn tạp.
Vân Cơ rút ra cự thạch bay ra ngoài thác nước lại phi thân vọt vào Thủy Mạc, phát hiện một cửa động đen như mực xuất hiện ở trên vách đá dựng đứng.
Ngưu Hữu Đạo đã lách mình đứng ở cửa động, cầm Dạ Minh Châu đi vào trong tìm kiếm, Vân Cơ cũng nghiêng mình đi vào.
Hai người nhìn nhau, Vân Cơ sờ một cái cửa động vách đá nói:
“Có dấu vết của người công phá.
Ngưu Hữu Đạo cầm Dạ Minh Châu quan sát đến bốn phía vách đá, chậm rãi bước đi sâu vào.
Vân Cơ lại triệu ra nguyệt điệp, thả cho nó cất cánh chiếu sáng phía trước.
Dưới chân hai người có một dòng nước mỏng manh chảy xuôi vào bên trong, là góc không thấm nước của cửa động, có một ít nước trong thác nước thuận tiến vào bên trong động.
Mặt đất trơn trượt, khiến người bình thường rất dễ dàng té ngã. Địa thế một đường nghiêng xuống phía dưới, hai người đi không bao lâu, xuất hiện nấc thang của người khai mở.
Hai người đi rất sâu một khoảng cách, sau khi nghe không được tiếng thác nước phía ngoài, lại đi một hồi, kết quả lại nghe được tiếng nước chảy ầm ầm.
Đợi hơi nước đập vào mặt, hai người xuất hiện trên một vách đá dựng đứng tối tăm.
Nguyệt điệp tung bay chiếu sáng trong hơi nước, hai người phát hiện bản thân mình người đã trong một chỗ vực sâu rộng lớn, hai bên trái phải hai cái thác nước đổ trút xuống như hai con Bạch Long xuyên vào cái đáy hình dáng cái thùng. Không biết nước tới từ phương nào, lại đi phương nào. Phía dưới sâu không thấy đáy, hai người vẫn đứng bên trên một chiếc cầu gãy.
Từ mặt vỡ đó có thể thấy được, nơi này vốn là một chiếc cầu đá tự nhiên, hẳn là trên dưới dòng nước trùng kích vào hình thành. Không biết nó bị gãy đi khi nào, ở giữa đứt ra khoảng nửa trượng, đầu cầu đối diện lại có một cái cửa động đen như mực.
Tại loại địa phương ngăn cách này, có loại này (ở trong) chỗ, cộng thêm dấu vết con người, hai người trên cơ bản xác nhận đã tìm đúng địa phương.
Vân Cơ sử dụng nguyệt điệp tiến vào cửa động đối diện thăm dò, pháp nhãn của hai người thấy chỗ trống bên trong, sau khi nhìn nhau gật đầu, Vân Cơ lách người trước đi dò xét, xác nhận không thành vấn đề quay đầu lại vẫy vẫy tay. Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng tra xét dưới vực sâu bấy giờ mới bay lướt tới.
Sau khi vào động hơn mười trượng, lại xuất hiện nấc thang xuống phía dưới, khuynh hướng xuống phía dưới quanh co.
Có thể xem ra, tình huống lối đi trước đó, nơi này vốn chính là cái khe dưới đất tự nhiên, sau đó vì để dễ dàng cho việc đi lại, có người tiến hành gia công đơn giản đối với nó.