Hắc Mẫu Đơn quan sát tứ phía, lại nghi ngờ hỏi: “Chỉ vì hai mươi vạn này mà quyết định đồng ý kết bái sao?”
Hai mươi vạn? Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi nhếch lên trào phúng. Người ta không phải vì hai mươi vạn. Người ta thấy hắn có thể dễ dàng đưa một lễ ra mắt lớn như vậy, nên chờ mong hậu lễ sau này của hắn!
Nhưng hắn không giải thích, để cho nàng tự nghĩ.
Thấy hắn không nói, Hắc Mẫu Đơn cũng không hỏi nữa, nhưng vẫn nhắc nhở: “Độ Vân Sơn này tuyệt đối không phải nơi lương thiện, Đạo gia tỏ ra giàu có như vậy, cẩn thận đối phương thấy tiền tài sẽ nổi dị tâm!”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Dù giờ cẩn thận cũng đã chậm. Người ta có lòng dạ khác, chúng ta cũng không chạy được. Nếu gã không đồng ý kết bái, chúng ta có thể gặp phiền phức thật đấy. Nhưng gã đã đồng ý rồi, ngươi có thể không cần lo lắng nữa, sẽ không sao đâu.”
Chính hắn bày ra cục diện này, đương nhiên phải hiểu rõ nguy hiểm.
Hắn đã nói rồi, trên người chỉ có chút đồ này, đối phương muốn làm gì hắn sẽ phải cân nhắc một chút. Vạn nhất trên người hăn chỉ có chút đồ này thật, động vào hắn, đương nhiên sẽ không còn hậu lễ trong tương lai. Người vừa gặp mặt đã đập ra hai mươi vạn làm lễ ra mắt, hậu lễ trong tương lai sao không đáng mong chờ chứ? Mà người có được số tiền lớn như thế tìm đến tận cửa, chưa biết tình huống cụ thể, có lẽ Vân Hoan sẽ không dám dễ dàng trêu chọc, sợ sẽ chọc phải phiền phức.”
Hắn đã lên Độ Vân Sơn tìm Vân Hoan, đương nhiên phải chắc chắn một chút. Hắn sẽ không làm việc hoàn toàn dựa vào may mắn, không có ban phần thắng, tuyệt đối hắn không lên Lương Sơn!
Sắp xếp xong hương án, Hầu Kình Tiên bước tới mời, chắp tay, không biết nên xưng hô thế nào, đành bắt chước theo Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, có thể bắt đầu kết bái rồi.”
“Ha ha!” bên kia, Vân Hoan cũng cười ha hả ra khỏi động phủ.
Ngưu Hữu Đạo bước nhanh ra đón, hai người đụng đầu, Vân Hoan đưa tay bắt lấy tay hắn, hai người cùng nắm tay đi tới bên hương án bày bên vách núi.
Trước mặt đầy mây mù, hai bên có mười mấy yêu tinh xem lễ. Hai người đứng trước hương án, Hầu Kình Thiên nghiêm cẩn châm hương đưa cho hai người.
Cả hai nhìn nhau, nở nụ cười, cùng quỳ xuống bồ đòan.
Vân Hoan nâng hương thưa với trời: “Trời cao ở trên, đất dày ở dưới, Vân Hoan ta nguyện cùng Hiên Viên Đạo kết làm huynh đệ khác họ, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
Câu từ khá đơn giản, nói chung sẽ không có hẹn đồng sinh động tử, nếu vi phạm sẽ thế nào thế nào, phỏng chừng gã sợ xui.
Ngưu Hữu Đạo cũng nhếch miệng cười, cũng nói theo: “Trời cao ở trên, đất dày ở dưới, Hiên Viên Đạo ta nguyện cùng Vân Hoan kết làm huynh đệ khác họ. Sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!”
Sau ba cái dập đầu, hai người đứng dậy, cắm hương vào trong lư.
Hai người quay sang nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo chắp tay: “Xin chào huynh trưởng!”
Vân Hoan cười ha ha vỗ vỗ cánh tay Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ!”
Yêu quái hai bên đã được Hầu Kình Thiên nhắc nhờ, biết gọi thế nào rồi, cùng chắp tay nói: “Chúc mừng đương gia, chúc mừng Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo chắp tay với mọi người cám ơn.
Màn nghi thức qua loa chấm dứt, Vân Hoan phất tay cho mọi người tản đi, quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, ở lại một thời gian, cố gắng chơi ở Vân Độ Sơn vui một chút.”
Gã đang cân nhắc xem có thể giữ khách lại rồi cố gắng thăm dò nội tình của hắn.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Tiểu đệ ghi nhớ ý tốt của huynh trưởng, nhưng đã có hẹn với người, không thể nuốt lời. Tiểu đệ phải tiếp tục đi thôi, không thể ở lại lâu. Có thể gặp huynh trưởng tiểu đệ đã mãn nguyện rồi, chờ lần khác sẽ tới quấy rầy!”
Bên ngoài còn có người đang đuổi giết, hắn cũng không tiện ở lại lâu.
“Gấp vậy sao?” Dù sao Vân Hoan cũng khá kinh ngạc, còn chưa thấy Ngưu Hữu Đạo nói ra ý đồ thực sự gì đã đi rồi. Lẽ nào mình thực sự cả nghĩ quá rồi?
“Đúng vậy!” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ trán: “Suýt chút nữa quên mất, còn chưa bái kiến bá mẫu. Tiểu đệ muốn bái kiến bá mẫu rồi đi cũng không muộn!”
Hắn cũng muốn thuận tiện mở mang kiến thức một chút, xem Vân Cơ đại danh đỉnh đỉnh thế nào/
Vân Hoan tiếc hận nói: “Tạm thời sợ là không được, gia mẫu đang bế quan tu luyện không tiếp khách!”
Thực ra, không phải ai cũng có thể tùy tiện đưa đi gặp Vân Cơ được.
Ngưu Hữu Đạo “À” lên một tiếng, gật đầu liên tục: “Vậy quả thực không tiện quấy rối, vậy chờ lần sau có cơ hội lại nói vậy. Tiểu đệ xin cáo từ trước… Đúng rồi, trước khi chia tay, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng huynh trưởng có thể giúp một chút!”
Lòng Vân Hoan hơi động. Đến rồi. Vấn đề chính đây rồi. Gã cười híp mắt nói: “Cứ nói đừng ngại!”
“Mấy hôm trước tiểu đệ có đắc tội với mấy người ở Trích Tinh thành, có giết mấy đệ tử của Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông và Thanh Tú Sơn, trên đường đi vẫn bị đeo dính. Sau này tiểu đệ cho người dẫn họ tới, có thể phiền huynh trưởng giải quyết bọn họ giúp tiểu đệ không?”
Hai mắt Vân Hoan lấp lóe. Gã có từng nghe nói đến ba môn phái này, nhưng không có liên hệ gì, chỉ vui cười hớn hở đáp: “Dễ mà dễ mà, cứ để ta lo!”
“Quả nhiên huynh trưởng là người thoải mái. Tiểu đệ không nói lời khách khí nữa, tiểu đệ xin từ biệt!”
Hàn huyên một hồi, mãi đến tận khi Ngưu Hữu Đạo nhắc dường như Vân Hoan mới nhớ ra vị huynh đệ này vẫn còn bị cấm chế, bèn giận tím mặt sai người giải trừ.
Sau đó, gã viện cớ bận không rời được nên không tự mình tiễn đưa, dặn Hầu Kình Thiên thay mặt mình đưa.
Rời Vân Độ Sơn, chạy tới điểm trú chân tiếp theo, Hắc Mẫu Đơn cảm thấy mình vừa xem một trò hề.
Vừa đi nàng vừa hỏi: “Đạo gia, ngài cảm thấy Vân Hoan sẽ hỗ trợ giải quyết người của ba phái thật sao?”
Ngưu Hữu Đạo tự giễu: “Ta chẳng hy vọng gì! Đương nhiên, nếu gã thực sự có lòng tốt như vậy thì tốt quá rồi!”
Hắc Mẫu Đơn thực sự không ngờ được hắn sẽ nói vậy, cười khổ nói: “Đạo gia, vậy là phí hai mươi vạn rồi.”
“Giang hồ phi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, đi được là đường, kết giao được thì là bằng hữu, không nên tính toán tiền nong.”
“Thứ cho ta nói thẳng, ta không nhìn ra Vân Hoan có ý kết giao.”
“Cũng vậy thôi, trên đời này đâu ra nhiều người hợp tâm ý người như thế. Rừng lớn, cái gì cũng có. Kết giao bằng hữu mà, phải có cái mở đầu, có mở đầu mới có sau đó, chuyện sau này để sau này nói đi.”
“Đạo gia nói đúng lắm!” Hắc Mẫu Đơn cười khan.
Miệng nàng phục nhưng tâm nàng không phục. Ngài gọi cái này là kết giao bằng hữu sao? Đây là ném tiền qua cửa sổ đó!
Nàng cũng mới gặp người như vậy lần đầu đó, đi đâu cũng luôn mồm kêu kết giao bằng hữu. Gặp Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng cũng nói kết bằng hữu, đập ra một đống tiền cho Vân Hoan cũng nói là kết bằng hữu. Đây là bằng hữu gì? Bằng hữu sao? Không đáng tin chút nào!
Thực ra vẫn còn, chỉ là nàng không biết mà thôi, ví dụ như ở Kim Châu hắn thả Trần Quy Thạc đi cũng nói là kết giao bằng hữu đó mà.
Nhưng dù thế nào, dám liều lĩnh đi vào Độ Vân Sơn, kéo được Vân Hoan xưng huynh gọi đệ ung dung đi ra, Hắc Mẫu Đơn cũng cảm nhận được vị dũng khí của vị Đạo gia này thực không bình thường đâu, rất biết cách dạo chơi ở nơi nguy hiểm đó.
Hai người quay lại nơi ẩn náu trong rừng, mấy người đang chờ lập tức vây quanh, thấy họ bình an quay về đều thở phào nhẹ nhõm.
Viên Phương kinh ngạc hỏi: “Đạo gia, quay lại nhanh vậy sao? Không sao chứ?”
Thực sự quá nhanh mà, từ khi đi đến lúc về chỉ khoảng một canh giờ.
Hắc Mẫu Đơn dở khóc dở cười, nghĩ bụng, nhanh sao? CÒn nhanh hơn cơ. Thời gian bọn họ thấy được Vân Hoan còn không tới một nén nhang, vị Đạo gia này và vị đương gia Độ Vân Sơn kia lạy trời kết bái xưng huynh gọi đệ không khác nào trẻ con chơi đùa. Chuyện này kể ra, sợ là không ai tin được!
“Không sao. Chúng ta chạy tiếp thôi.” Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho mọi người.
Viên Phương “Ồ” lên một tiếng. Không sao là tốt rồi. Trước khi đi hắn dặn dò như vậy khiến cho y vẫn lo lắng đề phòng mãi, giờ hắn bình yên quay về, trái tim của y coi như cũng thả xuống.