Tất nhiên ba người không lộ ra khuôn mặt thật, còn về phi cầm tọa kỵ, lúc đám người Hoắc Không rời khỏi Phiêu Miểu Các có đưa không ít đi Ngưu Hữu Đạo có lấy về một đám.
Trong tình huống bây giờ, chỉ cần không làm cho phi cầm tọa kỵ bại lộ chỗ ở của mình hoặc là chỗ gần mình, bình thường muốn bay sao thì bay, không cần quan tâm đến lệnh cấm của Phiêu Miểu Các.
Trên một hẻm nút rét lạnh ở Tuyết Vực, vẫn là chỗ đông đúc náo nhiệt của tu hành giới, Ngưu Hữu Đạo vừa xuất hiện thì bước lên xem xét một dãy cửa hàng trước mắt.
Tưởng tượng đến năm xưa, hắn cũng có chút cảm khái, vừa chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi.
Mục đích của hai người là khách sạn Thải Hồng, Vân Cơ ra mặt thuê một gian phòng, muốn căn phòng ưa thích kia.
Phía sau quầy, Sở An Lâu vẫn còn ở đây, đã nhiều năm qua mà hắn vẫn làm chưởng quỹ khách sạn Thải Hồng như trước.
Sở An Lâu ngồi phía sau quầy nhìn chăm chú lên khách vừa ghé thăm, Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu đáp lại, khẽ cười rồi rời đi.
Đi vào phòng khách sạn, Vân Cơ kiểm tra lại căn phòng lần nữa, đẩy cửa số phía sau ra, nhìn tuyết bay sau khách sạn một lúc, sau đó cầm ấm trà trong gian phòng đặt đến gần cửa sổ, cuối cùng nghiêng người bước ra, yên lặng quan sát ngoài cửa sổ.
Ngưu Hữu Đạo thì khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường, hai người có thể nói là cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Qua buổi chiều, Vân Cơ bỗng nhiên quay đầu nhắc nhở một tiếng.
“Đã đến.
Ngưu Hữu Đạo đang ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, thu công lại, chậm rãi đến gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên bờ sống có một nam hai nữ ôm con bước đến, phía sau không xa có hộ vệ đang nhìn quanh bốn phía.
Nam là Xuyên Dĩnh, hai nữ là Tuyết Lạc Nhi và Toa Huyễn Lệ, người sau đang ôm đứa bé chơi đùa, thỉnh thoảng làm cho vợ chồng Xuyên Dĩnh cười to.
Chú ý đến ánh mắt yêu chiều khi Xuyên Dĩnh nhìn đứa bé, Ngưu Hữu Đạo cũng mỉm cười.
Đồng thời hắn cũng chú ý đến, Toa Huyễn Lệ thỉnh thoảng sẽ liếc về ấm trà bên cửa sổ này một chút.
Ngưu Hữu Đạo ôm cánh tay trước ngực, dựa lưng vào tường cạnh cửa sổ, cười nói.
“Xem ra Toa Huyễn Lệ có giao tình không tệ với Tuyết Lạc Nhi, nàng ta luôn sợ hãi Toa Như Lai sẽ mưu hại Tuyết Lạc Nhi, vì vậy Toa Như Lai đã vì chuyện này mà phí hết công phu miệng lưỡi, liên tục cam đoan mới thuyết phục nàng được.
Vân Cơ nói.
“Nếu như không có bối cảnh thân thể kia, nàng cũng chỉ là một người bình thường, bị cuốn vào trong chuyện thế này, sao nàng không sợ được chứ?
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu một chút, lúc này Vân Cơ mới xách ấm trà lên đóng cửa sổ lại.
…
Vài ngày sau, Toa Huyễn Lệ đứng trên băng tuyết một lúc rồi mới khởi hành quay về Trích Tinh Thành, đồng hành còn có mẹ con Tuyết Lạc Nhi, tất nhiên là được Toa Huyễn Lệ mời.
Xuyên Dĩnh vốn dĩ đi theo lại không đi cùng, bởi vì hắn nhận được một lá thư.
Đợi đến lúc Toa Huyễn Lệ hộ tống mẹ con Tuyết Lạc Nhi cưỡi phi cầm bay lên không, Xuyên Dĩnh cũng lặng yên rời khỏi Băng Tuyết Các, phi độn về phía chỗ sâu trong núi tuyết mênh mông.
Sau khi dịch dung, hắn lặng lẽ đi vào hẻm núi băng tuyết, đi đến nơi ước định gặp mặt trong thư, phát hiện hai người đang chờ rất xa lạ, Xuyên Dĩnh lập tức quay người, hình như không muốn xảy ra hiểu nhầm gì đó.
Ngưu Hữu Đạo quát lên.
“Xuyên Dĩnh.
Bóng người Xuyên Dĩnh cứng đờ, tiếp tục lách mình rời đi.
Vân Cơ bên người Ngưu Hữu Đạo lập tức ra tay, nàng đuổi kịp người trong khoảnh khắc, cạch cạch hai tiếng, sau khi đánh nhau, Xuyên Dĩnh rơi xuống trên mặt đất, bị Vân Cơ dẫm chân lên không thể nhúc nhích.
Vân Cơ cúi người, một tay lột mặt nạ ngụy trang trên mặt Xuyên Dĩnh xuống.
Ngưu Hữu Đạo lắc mình nhảy xuống đất, bước đến trước mặt hắn, cười nói.
“Chạy cái gì?
Xuyên Dĩnh cắn răng nói.
“Các ngươi là người nào?
Ngưu Hữu Đạo cười nói.
“Có thể lợi dụng danh nghĩa của Ô Thường dẫn ngươi ra ngoài, tất nhiên là người biết bí mật của ngươi và Ô Thường.
Hiển nhiên trên mặt Xuyên Dĩnh tràn đầy sự hoảng sợ, trầm giọng nói.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?
Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, nói.
“Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta đi đến nơi khác tâm sự đi.
Nói xong lách mình rời đi.
Vân Cơ bước lên túng lấy người, biến mất ngay tại chỗ.
Cũng không đi đến nơi khác, chỉ là cách nơi vừa rồi khá xa mà thôi, cũng là lo lắng sợ rằng Xuyên Dĩnh bị người khác theo dõi, tìm một hang động kín gió khác trên vách đá dựng đứng, trốn vào bên trong.
Gió tuyết gào thét bên ngoài hẻm núi, trong động làm cho người ta có ảo giác ấm áp, Xuyên Dĩnh bị áp chế một thân tu vi vẫn nói câu đó.
“Các ngươi là ai?
Vân Cơ nhìn hắn, trong lòng không thể không thừa nhận, dáng dấp của nam nhân này thật là đẹp, nếu như nàng lúc chưa trải qua nhiều chuyện thì sợ rằng cũng không thể thoát khỏi mị lực của người nam nhân này được.
Ngưu Hữu Đạo dùng tiếng nói khàn khàn trả lời.
“Người nào không quan trọng, quan trọng nhất là ta biết bí mật của ngươi.
Xuyên Dĩnh trầm giọng nói.
“Ta không có gì bí mật!
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ý của ngươi là muốn cho Tuyết bà bà biết ngươi là người của Ô Thường? Ngươi phải rõ nếu như Tuyết bà bà biết chuyện thì ngươi sẽ có kết cục thế nào.
Chuyện bị lộ ra, Xuyên Dĩnh không thể nào ôm sự may mắn nữa, sắc mặt hắn thay đổi, nhắm mắt nói.
“Ta mặc kệ các ngươi là ai, dù chết cũng đơn giản, các ngươi đừng mơ dùng cái gì để ép ta.
Ngưu Hữu Đạo a một tiếng, nói.
“Vậy thì ta nhắc nhở ngươi một chút, ngươi còn có một đứa con gái. Sau khi Tuyết bà bà giết ngươi, ngươi thử đoán xem Tuyết bà bà sẽ làm thế nào nữa? Sẽ tha cho nữ nhi của ngươi để nó lớn lên quay lại báo thù sao? Ta còn hiểu lão yêu bà kia hơn ngươi nhiều, bà ta giết chết phu phân của Tuyết Lạc Nhi, vẫn sẽ để lại Tuyết Lạc Nhi mang lòng oán hận. Ngươi nghĩ rằng ngươi chết là hết chuyện được sao? Ngươi, Tuyết Lạc Nhi, còn có nữ nhi của ngươi, đừng mơ có ai sống sót!
Sắc mặt Xuyên Dĩnh thay đổi hẳn trong nháy mắt, khuôn mặt kịch liệt run rẩy, khuôn mặt của thiên hạ đệ nhất mỹ nam nay có vẻ hơi vặn vẹo.
Ngưu Hữu Đạo bồi thêm một câu.
“Nếu ta đã đến đây, vậy thì ngươi đã không có tư cách từ chối, vì vậy ngươi đừng cự tuyệt nữa, nếu không con gái và Tuyết Lạc Nhi không đợi được đến lúc Tuyết bà bà đến đây đâu. Hình như mẹ con Tuyết Lạc Nhi vừa rời khỏi Băng Tuyết Các, muốn đến Trích Tinh thành nhỉ? Quên nói cho ngươi biết, có lẽ các nàng không đến được Trích Tinh thành đâu, ngươi cũng biết thực lực người bên cạnh ta rồi đấy.
Ý tứ trong lời nói thế nào, không cần nói cũng biết.
Xuyên Dĩnh trừng lớn hai mắt trong nháy mắt, gầm lên.
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên đứng ở đó, bên ngoài cơ thể bỗng nhiên phát ra cương khí hộ thể, cạch! Trực tiếp bắn Xuyên Dĩnh lảo đảo lui lại ngã trên mặt đất.
Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng đầu, hờ hững nói với Vân Cơ.
“Nếu hắn không muốn phối hợp, vậy liền truyền tin tức qua, xử lý hai mẹ con kia đi.
Vân Cơ hơi giật mình, hình như trước đó không sắp xếp làm việc này, chẳng lẽ phái người đi bắt mẹ con Tuyết Lạc Nhi luôn sao? Quan trọng nhất là không có cách nào liên lạc với Tuyết Lạc Nhi bên kia.
Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu nói.
“Được.
Quay người đi về phía ngoài hang động.
“Khoan đã!
Xuyên Dĩnh kinh hãi hét lớn một tiếng, dùng sức bò lên, lớn tiếng nói.
“Ta đồng ý! Ta đồng ý với các ngươi!
Ngưu Hữu Đạo cười, trước đó quan sát tình hình ở khách sạn, hắn không thể hoàn toàn xác định, nên bây giờ muốn từ phản ứng của đối phương để xác nhận lại.
Nhận được đáp án hài lòng, hắn đưa tay ra hiệu cho Vân Cơ dừng lại.
Lúc này Vân Cơ cũng đã hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần Xuyên Dĩnh quan tâm đến sự sống chết của hai mẹ con kia, có bắt người hay không thật ra không quan trọng, chỉ cần dựa vào việc Tuyết bà bà sẽ giết hai mẹ con kia đã đủ để uy hiếp Xuyên Dĩnh rồi.