Vậy làm sao phe thứ ba có thể biết được chính xác đường mình đi?
Đầu tiên là phát hiện ra hắn, sau đó là theo dõi bố trí.
Khả năng bị theo dõi từ trong Trích Tinh thành bị hắn loại trừ. Nguyên nhân cũng giống như ba phái kia, khó có thể biết được hướng đi chính xác của hắn.
Như vậy, khả năng chỉ có thể là sau khi rời sa mạc thảo nguyên, lên quan đạo mới có thể bị theo dõi.
Điều kiện tiên quyết để theo dõi là phải biết hắn. Hắn khá thắc mắc, lẽ nào ở đây cũng có người biết hắn? Ở nước Triệu, không có nhiều người quen hay biết về hắn, huống chi tận nơi tương đối xa xôi thế này, xác suất gặp được thực sự quá thấp, sẽ không đến nỗi lại xuất hiện tình huống như gặp Trần Quy Thạc ở Kim Châu lần nữa chứ? Lưu Tiên Tông có trong tay chân dung của hắn, lẽ nào trên đường đi cũng có người có chân dung của hắn sao?
“Dọc đường đi các ngươi có phát hiện tình huống gì khác thường không? Cẩn thận ngẫm lại, bất kỳ dấu hiệu khác thường nào cũng không được bỏ qua.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ tay theo một con đường trên địa đồ, thực ra dòng suy nghĩ của hắn đã khóa vào trạm dịch bên đường. Ở nơi hẻo lánh này không có mấy ai lui tới, nơi dễ gặp người nhất chính là trạm dịch.
Mấy người cân nhắc một lúc lâu đều không có phản ứng gì, không nghĩ ra được có điểm gì khác thường.
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Đạo gia, khi ngài tới Độ Vân Sơn gặp Vân Hoan, và lần chặn giết lúc trước có tính không?”
“Không tính!”
“Dọc đường đi cũng không có gì khác thường, từ khi rời Trích Tinh thành lên quan đạo, ngoài hai chuyện này, chúng ta không có dừng lại ở đâu, chỉ có dừng chân đổi ngựa ở trạm dịch trên đường.”
“Trạm dịch chúng ta đổi ngựa ở đâu? Ngươi chỉ trên bản đồ đi. Còn nữa, vị trí động phủ Vân Tiêu sào huyệt của Vân Hoan và nơi chúng ta bị chặn giết ở khúc nào trên tam đạo loan, ngươi cũng thể hiện chính xác một chút.” Ngưu Hữu Đạo quay sang Viên Phương, hỏi: “Lấy bút than ra.”
Bút than vẽ một lát đã có thể kiếm tiền đương nhiên Viên Phương luôn mang theo bên mình, bèn móc ra đưa cho Hắc Mẫu Đơn.
Hắc Mẫu Đơn bàn luận với mấy người Đoạn Hổ, xác định được vị trí của trạm dịch trên quan đạo. Trạm dịch kia khá lớn, còn ở ngay ngã ba, nên rất dễ định vị. Còn vị trí sào huyệt của Vân Hoan ở trên tòa núi chính của Độ Vân Sơn, tìm thẳng lên đ ỉnh núi chủ là được. Đoạn vòng cung bị chặt giét trên tam đạo loan càng dễ tìm.
“Đạo gia, xong rồi.” Hắc Mẫu Đơn quay sang gọi.
Ngưu Hữu Đạo rút bút than trong tay nàng, tỉ mỉ quan sát bản đồ một hồi. Nếu nói là tiêu chuẩn thì bản đồ này thực không đúng tiêu chuẩn, nhưng so với bản đồ trừu tượng thời cổ đại mà kiếp trước hắn có từng biết đến thì nó quá tiêu chuẩn rồi, phỏng chừng phải có tu sĩ khắp nơi hỗ trợ mới vẽ ra được.
Hắn cầm vỏ kiếm khoa khoa một hồi trên bản đồ, tính toán khoảng cách tới một địa điểm nào đó, sau đó lấy bút than đo tỉ lệ xích trên vỏ kiếm, rồi dùng tỷ lệ này đo ra vị trí của Độ Vân Sơn và tam đạo loan, xác định mức độ chính xác.
Một loạt hành động khó hiểu khiến cho mấy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết hắn đang làm gì.
Ngưu Hữu Đạo đặt vỏ kiếm trước bản đồ, nhìn chằm chằm vào đó, hỏi: “Các ngươi nghĩ người trung gian liên hệ với Độ Vân Sơn thuê giết ta sẽ ở đâu?”
Hắc Mẫu Đơn cười khổ: “Làm sao biết được.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào phủ thành Xích Châu, từ tốn nói: “Hai người các ngươi căng địa đồ ra đi.”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng nghe theo.
Ngưu Hữu Đạo giơ kiếm đo phủ thành Xích Châu và động phủ Vân Tiêu, căn cứ vào đó khoảng cách đã biết và tốc độ phi hành của kim sí đã biết, tính ra thời gian đại hkasi, lây bút than viết viết vài con số lên địa đồ, mấy người kia không biết xem số.
Ngưu Hữu Đạo chấm bút lên phủ thành Xích Châu, kẹp bút than đã được pháp lực cố định chậm rãi xoay tròn vẽ lên một vòng tròn với tâm là phủ thành Xích Châu.
Cất bút than đi, tính toán thời gian từ lúc rời trạm dịch đến khi rời Độ Vân Sơn, bớt đi khoảng thời gian vừa tính được, nhân với tốc độ phi hành tương đối của kim sí, đoán ra khoảng cách đại khái. Hắn lại đặt vỏ kiếm nằm ngang, một đầu ở phủ thành Xích Châu, tiện tay chấm một cái làm mốc.
Sau đó, hắn lại lấy phủ thành Xích Châu làm tâm, dùng bút than vẽ một vòng tròn nữa.
Ngưu Hữu Đạo cất bút than, tìm vị trí trạm dịch, phát hiện ra vòng tròn vừa vẽ nằm ngoài trạm dịch, không giống như suy đoán.
Nhưng không quan trọng. Không khác mới lạ. Còn có các biến số về thời gian chênh lệch khi gửi tin, còn có thời gian ghi chép, lại thêm bản đồ không chính xác.
Mà hắn chỉ cần một xác nhận đại khái, không cần tuyệt đối.
Sau đó hắn lại vẽ mấy vòng tròn nữa, không ngừng cầm vỏ kiếm cân nhắc mấy vòng trong kia, lại không ngừng ghi ra mấy con số mà mấy người ở đây đều không hiểu.
Một lúc lâu sau mới làm xong xuôi những việc này, hắn chống kiếm nhìn chằm chằm vào bản đồ: “Trạm dịch nơi chúng ta đổi ngựa có vấn đề. Hẳn là bị phát hiện ở đó.”
Mấy người nhìn nhau.
Sau đó, Ngưu Hữu Đạo lại từ tốn nói: “Có lẽ sau khi chúng ta rời dịch trạm khoảng một nén nhang tin tức bắt đầu được gửi đi, đến phủ thành Xích Châu, dừng lại khoảng nửa canh giờ, sau đó mới do người trung gian tới Độ Vân Sơn mua mạng. Nếu ta đoán không sai, người mua mạng ta và người trung gian đều đang ở trong phủ thành Xích Châu.
Mấy người kia không nói được gì. Hắn nói cứ như tận mắt nhìn thấy vậy.
Hắc Mẫu Đơn hỏi dò: “Đạo gia, ta thấy hình như mới đầu ngài đã nhắm đến phủ thành Xích Châu.”
“Mới đầu phủ thành Xích Châu chỉ là một giả thiết. Cái nghề mua mạng người này, người nào không trấn giữ được cả hai bên mua và bán không thể làm được. Mà người trung gian luôn phải sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với người khác giải quyết vấn đề cho người mua, việc này, năng lực cá nhân không thể làm được, chắc chắn phải là một tổ chức. Ta không biết tổ chức này lớn cỡ nào, nhưng đầu mối hẳn sẽ không nằm ở nơi nhỏ như Độ Vân Sơn, vị trí của nó nên có ưu thế truyền tin. Kết hợp với thời gian truyền tin đi về, có thể đại khái xác định được khoảng cách, đại thể xem qua thì Xích Châu rất đáng nghi. Vì vậy, ta đưa ra giả thiết Xích Châu. Cuối cùng, sau khi tính toán, dù là thời gian hay khoảng cách đều khá hợp lý, bởi vậy giả thiết Xích Châu được thành lập.
Mấy người trơ mắt nhìn hắn như nhìn quái vật. Mấu chốt là Ngưu Hữu Đạo còn rất trẻ.
Hắc Mẫu Đơn nghĩ, nếu không phải vì mình đã lớn tuổi, có khi sẽ động lòng với nam nhân trẻ tuổi này. Cũng vì nàng lớn hơn người ta cả bó tuổi nên mới không có ý nghĩ xấu đó.
Nếu lời mời hầu ngủ một đêm ở khách sạn Yêu Nguyệt hôm xưa được tái hiện ở đây, nàng nghi ngờ mình sẽ đồng ý mất!
Hắc Mẫu Đơn chớp chớp mắt, hỏi: “Đạo gia, tiếp theo phải làm thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đối phương có thể nắm được tuyến đường chúng ta đi một cách chính xác, không chỉ đơn giản là phát hiện ra chúng ta nữa. Khẳng định trên tuyến đường này có nhãn tuyến, tạm thời không được lộ diện, trước hết tránh ở đây một lúc rồi nói!”
Đoạn Hổ: “Đạo gia, ta thấy, bỏ cưỡi ngựa, lẳng lặng rời đi là ổn nhất.”
“Từ lúc phát hiện đến lúc tiếp cận chúng ta chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, có thể lập tức triệu tập được người ở cái nơi vắng vẻ thế này, bất luận là tổ chức nào cũng vẫn là có kẻ đằng sau mua mạng của ta. Bất kể là ai làm, tóm lại thế lực không hề tầm thường. Không hiểu rõ nguyên nhân làm sao biết tránh nguy hiểm thế nào. Có thể sau này sẽ còn có nguy hiểm, nhất định phải loại bỏ được tai họa ngầm này, nếu không, nửa bước chúng ta cũng khó đi! Khi nên làm rùa đen thì vẫn nên rụt đầu lại!”
Dứt lời, mặc kệ mấy người có đồng ý hay không, hắn chống kiếm chậm rãi đi ra ngoài.
Mấy người trong động nhìn nhau, Viên Phương quay sang nói với Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng: “Mở bản đồ ra xem.”
Bản đồ vừa mở ra, mấy người liền ghé đầu vào xem, đánh giá từng vòng tròn to to nhỏ nhỏ trên đó.