Đạo Quân

Chương 2197: Thiên hạ phong vân tạo ra chúng ta (2)



Thật vất vả lắm mới giết được Tuyết bà bà có thể phá Vô Biên Ma Vực, kết quả lại nhảy ra một kẻ có thể phá tan được Vô Biên Ma Vực, mà kẻ này có tốc độ phá Vô Biên Ma Vực còn nhanh hơn Tuyết bà bà nhiều. Đây cũng là lý do vì sao hắn không quan tâm đến Ngân Cơ gì đó, ngang nhiên truy sát người, nhưng Ngân Cơ dựa vào ưu thế của Hồ Tộc ở Hoang Trạch Tử Địa, giúp đỡ kẻ kia chạy thoát.

Ô Thường đứng giữa không trung, sắc mặt ngưng trọng, trong ánh mắt lộ ra sự âm trầm.

Cửu Thánh luôn không muốn nhìn thấy một Thường thứ hai xuất hiện, nhưng trước mắt xem ra, chuyện luôn lo lắng đã trở thành hiện thực, người có thân phận không rõ lại có tu vi yếu, nhưng hắn có thuật pháp bất phàm, đợi một thời gian nữa, một khi tu vi đủ cao, thuật pháp trên người biến hoá về chất, hắn sẽ trở thành một đối thủ khó đối phó, chỉ sợ những Thánh còn lại sẽ không ngăn cản được việc phải đối mặt với một người nữa tham gia vào thế cục.

Hắn dự cảm được, người này sẽ xuất thế ngang trời giống như hắn năm xưa, là một Ô Thường thứ hai!

Cảm giác sảng khoái vì xử lý được Tuyết bà bà đã mất hẳn, Ô Thường lại có cảm giác nặng nề ứ đọng trong lòng.

”A tỷ, ta đã thấy được thực lực của ngươi, chúng ta có thể nói chuyện hợp tác được rồi.

Bỗng nhiên Ô Thường thi pháp hét to, nhìn bốn phía xung quanh, hắn liên tục hét một lúc lâu, nhưng bốn phía vẫn yên ắng như thường, không có chút phản ứng nào.

Hình như vì hắn hạ sát thủ, đã dọa người chạy mất, dọa cho người kia không dám ra mặt nữa.

Hắn hơi hối hận, vừa rồi không nên vội vàng ra tay như vậy.

Ở một mức độ nào đó, giống như bị Tuyết bà bà trước khi chết đoán trúng, sau khi giết bà ta, Ô Thường sẽ ra tay luôn với Côn Lâm Thụ.

Thật ra đâu chỉ Tuyết bà bà, ngay cả Ngưu Hữu Đạo, Lữ Vô Song, còn có cả Ngân Cơ, cũng đoán được chuyện này, cũng biết lầm này Côn Lâm Thụ sẽ gặp phải nguy hiểm lớn.

Gọi to nhiều lần mà không có phản ứng, biết người đã đi xa, Ô Thường hất áo choàng lên, không cần phải giấu diếm hành tung nữa, phá không rời đi…

Băng Tuyết Thánh Địa, một ngọn lửa lớn từ trên trời rơi xuống, làm cả một vùng bên dưới rơi vào biển lửa.

Trong tiếng nổ vang ầm ầm, Băng Cung sụp đổ, băng tuyết trên vách núi sụp xuống như tuyết lở.

Tuyết bà bà vừa chết, Ngao Phong và Côn Lâm Thụ lập tức đánh đến, nơi đây không ai cản nổi.

Kết quả thắng thua thế nào, không khó dự đoán trước, nhưng hai người cũng không ra tay tàn sát.

Bạch Vô Nhai đang bị kiềm chế bỗng nhiên giãy dụa gầm thét.

“Ngao Phong, Thánh Tôn sẽ không tha cho ngươi!

Ngao Phong mỉm cười, ra tay giải trừ cấm chế cho hắn, thả đối phương ra.

“Bạch Vô Nhai, nếu chúng ta dám đến đây, vậy thì đã không sợ trả thù. Không phải ta đến đây để giết ngươi, mà là đến nói cho các ngươi biết một tiếng, Tuyết bà bà đã chết, chết trong tay Ô Thường. Sợ là tiếp theo Tứ Thánh sẽ tiến hành tiêu diệt toàn bộ các ngươi, mau trốn đi, tranh thủ thời gian báo cho người Băng Tuyết Thánh Địa ơt nhân gian, nói bọn họ mau trốn đi!

Bạch Vô Nhai không tin tưởng, giận dữ mắng mỏ.

“Ăn nói bậy bạ!

Ngao Phong nói.

“Ta chỉ thông báo một tiếng, tin hay không tùy ngươi, phải làm thế nào để tránh đi nguy hiểm, ta tin rằng ngươi sẽ tự sắp xếp, không cần ta nói thêm cái gì.

Hắn quay đầu nhìn Côn Lâm Thụ bôi đủ màu sắc lên mặt để che, hắn đã tìm được người muốn tìm, vì vậy lắc mình đến bên cạnh Côn Lâm Thụ.

Mục tiêu muốn tìm là hai vợ chồng Xuyên Dĩnh đang bị tạm giam, Tuyết Lạc Nhi ôm con trong ngực, hai người nhìn Băng Tuyết Thánh Địa bị phá hủy, tất nhiên là cực kỳ khiếp sợ.

Thỉnh thoảng vang lên tiếng tuyết lở ầm ầm, làm cho đứa bé sợ hãi, khóc lớn, nhưng lúc này ai còn quan tâm đến đứa bé có khóc hay không.

“Ngao Phong!

Tuyết Lạc Nhi nhìn thấy người thì hô lên.

“Các ngươi muốn làm gì?

Ngao Phong ra tay, giải trừ cấm chế trên người hai người, nói.

“Tuyết bà bà đã chết.

“Cái gì? Ngươi nói bậy!

Tuyết Lạc Nhi không thể tin được.

Ánh mắt của Xuyên Dĩnh loé lên, nhìn qua Băng Tuyết Thánh Địa bị phá hủy, chỉ sợ rằng ở đây chỉ có mình hắn biết rõ mọi chuyện, nhưng trong lòng hắn vẫn âm thầm kinh hãi, không ngờ bên kia có thể thành công, lại có thể giết được Tuyết bà bà, cũng không ngờ Ngao Phong lại dính đến chuyện này.

Càng không ngờ rằng bên kia lại giữ lời hứa, vậy mà thật sự phái người đi cứu hắn.

Lúc trước là do hắn không có lựa chọn khác, không làm thì chỉ có một con đường chết, nếu làm còn có chút hi vọng sống, nên mới đánh cược, xem ra bây giờ hắn đã thành công!

Ngao Phong nhìn về phía Xuyên Dĩnh, cười nói.

“Có phải là ta đang nói bậy hay không thì ngươi là người rõ ràng nhất. Vị tiên sinh kia nhờ ta nhắn cho ngươi biết, hắn nói lời sẽ giữ lời, các ngươi hãy đi theo vợ chồng Bạch Vô Nhai, như vậy mới giữ được tính mạng.

Nói là giữ lời hứa nhưng thực ra chỉ là tiện thể, hắn và Côn Lâm Thụ tấn công Băng Tuyết Thánh Địa không chỉ là vì cứu vợ chồng Xuyên Dĩnh, dựa theo kế hoạch lúc trước, quan trọng nhất là mật báo cho trên dưới Băng Tuyết Thánh Địa biết chuyện. Bởi vì Ngưu Hữu Đạo không mong rằng bên này không biết chút gì, cũng không muốn bọn họ chết hết, hoặc là bị Tứ Thánh thâu tóm hết.

Trong tình huống này, phải nhân cơ hội bẻ gãy cánh chim của Tứ Thánh, chỉ cần thế lực của Tứ Thánh ngày càng yếu, vậy thì năng lực khống chế thiên hạ của bọn họ sẽ càng giảm sút.

Đương nhiên, đối với Ngao Phong mà nói, lúc này hắn vẫn không quên cứu Xuyên Dĩnh ra, càng thêm chứng minh cảm giác Ngưu Hữu Đạo dành cho hắn, giống như lời hứa ở Vô Lượng Viên, Ngưu Hữu Đạo đúng là một người giữ chữ tín, hợp tác cùng với loại người này, người ta sẽ càng yên tâm hơn.

Trưởng Tôn Di và Mục Liên Trạch chết rồi, Lữ Vô Song và Nguyên Sắc cũng xảy ra chuyện, bây giờ Tuyết bà bà lại chết, Cửu Thánh lại bị mất đi hơn một nửa, đây cũng là tình cảnh trước đây hắn khó có thể tưởng tượng nổi, cũng càng làm cho hắn tin vào tương lai, cảm giác mạo hiểm trước đây là đáng giá, là lựa chọn đúng.

Có thể tưởng tượng được, nếu như toàn bộ Cửu Thánh bị diệt, với thực lực của hắn, chính là một trong những tồn tại đứng đầu thiên hạ, đến lúc đó sẽ vinh quang đến cỡ nào?

Chính là thiên hạ phong vân tạo ra chúng ta! Chỉ mới tưởng tượng thôi, cũng không nhịn được vui vẻ rồi.

Xuyên Dĩnh hãi hùng khiếp vía nói.

“Đi cùng bọn họ?

Ngao Phong cười ha ha nói.

“Ngươi yên tâm, Tuyết bà bà đã chết, đám người kia cũng tan đàn xẻ nghé, đối với người Băng Tuyết Thánh Địa mà nói, những gì đã qua thì nên cho qua. Chúng ta tự mình ra tay, đó là vì mặt mũi của tiên sinh, nên bọn họ sẽ không làm khó các ngươi. Đi theo bọn họ, còn tốt hơn việc các ngươi lẻ loi trơ trọi một mình, cũng dễ dàng liên lạc với nhau hơn, ngươi nói đi? Đương nhiên, neus như ngươi muốn đi một mình, bên phía chúng ta cũng không miễn cưỡng, các ngươi tự quyết định đi.

Cũng không đợi đối phương trả lời, hắn quay đầu nhìn về phía Côn Lâm Thụ, nói.

“Chúng ta đi thôi.

Côn Lâm Thụ hơi gật đầu, hai người lần lượt bay lên không, thân hình nhanh chóng biến mất ở nơi xa trong hư không...

Người đã đi, Xuyên Dĩnh muốn nói gì đó đành phải thôi, vốn dĩ hắn còn muốn hỏi một chút về chuyện Chu Nhan Đan, nhưng xem ra bây giờ đành phải sẽ liên lạc lại sau, trên tay hắn còn đủ Chu Nhan Đan sử dụng cho một năm.

Vừa quay đầu lại, hắn đã thấy Tuyết Lạc Nhi yên lặng rơi lệ, Tuyết Lạc Nhi nức nở nói.

“Xuyên Dĩnh, ngươi giấu ta làm những việc gì? Có phải ngươi cũng tham gia vào việc mưu hại nãi nãi?

Trên khuôn mặt Xuyên Dĩnh tràn đầy đắng chát, nói.

“Lạc Nhi, nàng từng nói, ở ngay dưới Cửu Thánh, gần vua như gần cọp, thường xuyên phải lo lắng cho tương lai, bây giờ đã được tự do, không tốt hơn sao?

Tuyết Lạc Nhi thút thít nói.

“Nhưng dù sao bà ấy cũng là nãi nãi nuôi thiếp lớn lên!

Xuyên Dĩnh than thở.

“Chuyện đến nước này, bà ta không chết thì sẽ giết ta, thậm chí giết nàng và con gái, nàng muốn ta phải làm sao đây? Nếu nàng muốn giết ta để báo thù, vậy thì ta không còn lời nào để nói, sẽ đứng yên cho nàng giải quyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.