Cũng bởi vì như thế, hắn mới có đủ lòng tin, tin tưởng công pháp được ẩn giấu trong này nhất định không đơn giản, khó trách Đông Quách Hạo Nhiên nói bởi vì thứ này mà bị thiệt mạng.
Bí mật của gương đồng đã bị phá giải, thứ bên trong khiến Ngưu Hữu Đạo sốt rột chờ đợi.
Những ngày tiếp theo, dành hết tâm tư nghiên cứu "Càn Khôn Quyết" kia, sau khi nắm chắc trong lòng, bắt đầu chính thức tu luyện.
Gần nửa tháng sau, hắn đã cảm nhận được sự lợi hại của "Càn Khôn Quyết", tốc độ tu luyện "Thượng Thanh Tâm Kinh" không thể so sánh được, tu vi thậm chí còn nhanh hơn nhiều so với khi tu luyện "Thái Ất". Khi vận công, luồng Thái Ất chân khí kia liền bị khiêu khích chuyển loạn, không giống tu luyện "Thượng Thanh Tâm Kinh" căn bản khó mà lay chuyển luồng Thái Ất chân khí kia, càng gia tăng thêm lòng tin để hắn tiếp tục tu luyện.
Điều duy nhất khiến hắn hối hận là nếu như sớm biết gương đồng này có huyền cơ như thế, hắn đã ở lại miếu nhỏ trong thôn, cần gì phải chạy đến đây để bị người ta giam lỏng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở lại miếu nhỏ trong thôn e là sẽ phải vì lấp đầy cái bao tử mà phiền não, người trong tu hành, tài lữ pháp địa có thể thiếu cái nào? Chờ ở đây, trước mắt xem ra ít nhất không cần lo cơm ăn áo mặc, bây giờ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Lại qua mấy ngày, Ngưu Hữu Đạo cảm nhận được khối chân khí trong cơ thể như càn khôn thiên địa, xuất hiện sự phân chia âm dương, chân khí trong người phân thành một luồng nóng, một luồng lạnh.
Lại mấy ngày sau, Thái Ất chân khí vốn đang lơ lửng dường như dưới sự rèn luyện của chân khí nóng lạnh kia trở nên yếu ớt dị thường, cuối cùng không kềm được, đứt đoạn co rút thành bốn viên, hai viên hơi hiện lên kim sắc, hai viên hơi hiện lên ngân sắc. Một viên kim sắc và một viên ngân sắc ghép đôi quấn quýt xoay tròn không ngừng nghỉ, tạo thành hai đôi, khi từng đôi xông về phía hai mạch Nhâm Đốc, lại gặp phải trở ngại Đông Quách Hạo Nhiên để lại trong cơ thể, ba mươi ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân phù như mạng nhện dính dáng đến huyết khí chiếm cứ ở trong ba mươi ba chỗ huyệt vị!
Vốn dĩ là ba mươi sáu đạo, lúc ở miếu nhỏ sơn đánh giết yêu quái kia đã dùng một cái, khi trên bè trúc thuận theo trôi nổi trên sông thiếu chút nữa chết cóng lại dùng một cái, lúc chống đỡ một chưởng lấy mạng của Đường Tố Tố lại lãng phí thêm một cái, chỉ còn là ba mươi ba đạo!
Khi Thái Ất chân khí va chạm với mạng nhện bị đánh văng ra, Ngưu Hữu Đạo cố tình thử phản ứng của Càn Khôn chân khí, cố ý vận khí điều khiển xông tới.
Giống như lần trước, Truyền Pháp Hộ Thân phù lần nữa uy thế bắn ngược lại, đôi kim sắc và ngân sắc bị đánh văng ra, nhưng lại không bị đánh văng quá xa. Kim, ngân hai viên xoay tròn tiêu tan mất phần lớn lực đạo. Một màn này làm cho Ngưu Hữu Đạo dường như có chút ngộ ra, lập tức điều khiển hai viên kim, ngân vượt khó tiến lên, không còn cứng chọi với cứng, mà là đến gần sau đó tách cả hai ra, bắt đầu vòng quanh sợi tơ trên mạng nhện huyết sắt, giống như luyện hóa Thái Ất chân khí, dùng Càn Khôn chân khí nóng lạnh khác nhau quấn quanh luyện hóa.
Quả nhiên vị trí bị rèn luyện của sợi tơ trên mạng nhện huyết sắc dần dần lộ ra huyết vụ, đây không phải là máu của hắn, mà là máu của Đông Quách Hạo Nhiên lúc trước thi pháp đã đánh vào người hắn.
Điều khiến Ngưu Hữu Đạo vừa chấn kinh lại mừng rỡ chính là Càn Khôn chân khí không những luyện hóa dị chủng huyết khí trên Truyền Pháp Hộ Thân phù, dị chủng chân khí trong đó cũng đồng trời bị luyện hóa từng chút một, sau khi luyện hóa lại dưới sự xoay chuyển của Càn Khôn chân khí, bị Càn Khôn chân khí hấp thu dung hòa vào nhau.
Truyền Pháp Hộ Thân phù chính là tu vi cả đời còn dư lại của Đông Quách Hạo Nhiên đánh vào trong cơ thể hắn, dị chủng chân khí mãnh liệt như vậy, Càn Khôn chân khí vậy mà có thể luyện hóa hấp thu trở thành của mình, vậy chẳng phải là nói bản thân có thể tiếp nhận tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên?
Sau khi xác nhận quả thực là như vậy, Ngưu Hữu Đạo mừng rỡ như điên, tu vi của Đông Quách Hạo Nhiên đối với hắn mà nói, lớn mạnh đến nhường nào! Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, hấp thu chân khí của Đông Quách Hạo Nhiên để nâng cao tiến độ tu hành vượt xa tiến độ tu hành của bản thân hắn, việc chênh lệch tiến độ e là có thể sử dụng từ gấp trăm ngàn lần để mà hình dung.
Dùng chân khí bên trong cơ thể cảm nhận, Càn Khôn chân khí mà hắn tu luyện so với Truyền Pháp Hộ Thân phù mà nói, chênh lệch hình thể đối lập giống như con kiến với cây đại thụ, muốn luyện hóa một Truyền Pháp Hộ Thân phù e là không phải việc có thể làm trong một thời gian ngắn. Nhưng cũng chính vì như thế, có thể tưởng tượng được tu vi mà ba mươi ba đạo Truyền Pháp Hộ Thân phù ẩn chứa.
Ngưu Hữu Đạo tuyệt đối không ngờ tới có thể vui mừng ngoài ý muốn như thế này, cũng không chú ý đến lỗ chân lông trên người mình có huyết vụ nhàn nhạt từ từ bay ra, nguyên nhân chính là luyện hóa thanh trừ máu tươi của Đông Quách Hạo Nhiên còn sót lại trong người hắn, khiến cho căn phòng một lần nữa thoang thoảng mùi máu tươi.
…
"Trưởng lão! Nghe nói phải gả sư tỷ cho Ngưu Hữu Đạo?"
Đường Tố Tố đang thắp hương vào lư hương trước mặt tượng ngồi của tổ sư gia thì Tống Diễn Thanh xông vào điện, bộ dạng muốn phát điên, xông đến sau lưng bà lớn tiếng chất vấn.
Đường Tố Tố cắm hương đột nhiên quay đầu lại, mắt hiện lên sát khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Diễn Thanh nóng nảy không thôi, nghiêm nghị nói: "Còn có phép tắc hay không, ngươi muốn làm cái gì, dám coi thường môn quy của Thượng Thanh tông, tưởng ta trị không được ngươi hay sao?"
Giống như một chậu nước lạnh dội xuống, Tống Diễn Thanh bị dọa giật mình, vẻ mặt nóng nảy nhanh chóng biến mất, bình tĩnh lại. Thượng Thanh tông kiêng kị quyền thế của Tống gia quả không sai, nhưng nếu thật sự chọc giận người ta rồi, giết hắn ta có lẽ cũng giống như bóp chết một con kiến mà thôi.
Sau khi Tống Diễn Thanh hành lễ quy củ, cả bộ mặt rầu rĩ hỏi: "Trưởng lão, thật sự là như vậy hay sao?"
Đường Tố Tố chầm chậm quay người lại bình tĩnh hỏi: "Là thật thì sao?"
Tống Diễn Thanh lập tức lộ vẻ mặt bi phẫn nói: "Trưởng lão, người đã đáp ứng rồi, phải gả sư tỷ cho ta, vì sao lại lật lọng?"
“Lật lọng?” Đường Tố Tố quát mắng: “Ngươi nói chuyện với trưởng bối của sư môn thế này sao?”
Tống Diễn Thanh suýt không nhịn nổi cơn tức, lắc đầu nói: “Đệ tử không nghĩ ra!” Nói tới đây hắn ta quỳ sụp xuống, dập đầu cầu khẩn: “Đệ tử thật lòng thích Đường sư tỷ, nếu có nửa phần trái lương tâm sẽ bị Thiên Lôi đánh, khẩn cầu trưởng lão thành toàn cho đệ tử!”
Đường Tố Tố từ trên cao lạnh lùng nhìn hắn ta dập đầu: “Muốn thành toàn cũng không phải không được, có điều ngươi nguyện ý làm chưởng môn Thượng Thanh Tông hay không? Chỉ cần ngươi đồng ý làm, không cần Ngưu Hữu Đạo cân nhắc gì, ta sẽ lập tức gả Đường Nghi cho ngươi. Thế nào?”
“Cái này…” Tống Diễn Thanh ngẩng đầu lên, khóe miệng giật giật. Không phải hắn ta không nghĩ đến vị trí này nhưng phụ thân ở Kinh thành đã cảnh cáo, quan hệ của Thượng Thanh Tông và Ninh Vương Thương Kiến Bá rất lằng nhằng, rất dễ bị Hoàng đế Bệ hạ kiêng kị. Tống gia thân ngồi ghế cao, không thể đụng vào nơi này.
Tống Diễn Thanh cũng không đến mức không phân rõ được cái gì nặng cái gì nhẹ. Chưa kể, gia thế bối cảnh của hắn ta không cần phải dính dáng đến mối quan hệ lằng nhằng này, cần gì phải lao tâm lao lực tự gây phiền toái cho mình.
“Năng lực đệ tử có hạn, không đảm đương nổi trọng trách này.” Tống Diễn Thanh cúi đầu lí nhí đáp.
Đường Tố Tố bình tĩnh nói: “Nếu vậy, ngươi thử thuyết phục phụ thân ngươi xem. Chỉ cần phụ thân ngươi đồng ý tiếp nhận chức chưởng môn Thượng Thanh Tông, ta sẽ gả Đường Nghi cho ngươi.”
“Chuyện của phụ thân, đệ tử thân là nhi tử sao dám quyết.” Tống Diễn Thanh chột dạ trả lời. Hắn ta không thể ngồi lên cái ghế chưởng môn này, phụ thân hắn ta lại càng không thể động vào, làm sao không rõ điều này chứ.