Đạo Quân

Chương 220: Quả Nhiên Có Vấn Đề



Có những điều không khó giải thích, mấy người ở đây không ngốc, trước đó khi xem Ngưu Hữu Đạo vẽ vẽ tính tính, bọn họ đã đại khái hiểu được phần nào, chỉ là chưa bao giờ thấy phương pháp này này thôi. Giờ cẩn thận xem lại, ai cũng ngẫm nghĩ, cảm thấy mình đã học được một chiêu.

Trời tối lại hừng đông, đoàn người thay phiên trực canh gác.

Độ Vân Sơn, động phủ Vân Tiêu, Vân Hoan khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên tháp đá nhìn Hầu Kình Thiên dâng lên năm vạn kim phiếu, khóe miệng giật giật.

Thấy gã mãi không nhận, Hầu Kình Thiên ngẩng đầu nhìn.

Vân Hoan nhíu mày, xác nhận hỏi: “Ngươi nói sao? Ngươi nói mục tiêu vụ làm ăn này chính là Ngưu Hữu Đạo?”

Hầu Kình Thiên rất vui. Gã nhận ra đương gia không coi vị Huynh đệ mới kết bái kia ra gì, đến tên cũng còn gọi sai, bèn sửa lại. “Đương gia, sai rồi, không phải Ngưu Hữu Đạo, mà là Hiên Viên Đạo. Ngoài hắn ra, còn ai có thể hào phóng như vậy?”

Vân Hoan trầm mặt nói: “Hiên Viên Đạo chính là Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo chính là Hiên Viên Đạo. Tên kia chính là Ngưu Hữu Đạo đã giết sứ thần nước Yến ở Kim Châu!”

“…”Hầu Kình Thiên nghẹn họng nhìn trân trối: “Cái này….chuyện này….sao có thể?”

“Sao mà không thể…” Vân Hoan kể sơ lại chuyện lúc trước, cầm kim phiếu đếm, lẩm bẩm: “Đằng sau có người truy sát, đằng trước có người chặn giết, gia hỏa này còn trẻ như thế rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người? Còn dám tìm tới Độ Vân Sơn ta giả danh lừa bịp!”

Thấy Hầu Kình Thiên ngơ ngác, Vân Hoan phất phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi, việc này ngươi không biết, cũng không thể trách ngươi, nhưng không được để lộ chuyện kết bái ra. Chúng ta không sợ, nhưng cũng không cần phải chọc vào phiền phức.”

“Vâng!” Hầu Kình Thiên khúm núm đáp. Rời động phủ, gã vội bay vút đi, lúc ấy ở tam đạo loan có một đống kẻ nhìn thấy, không biết đám gia hỏa này quay về có nói lung tung không, gã phải mau chóng đi dặn họ ngậm miệng lại.

Chạng vạng tối hôm sau, sau một ngày khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện, Ngưu Hữu Đạo từ trong sơn động bước ra, ngẩng đầu nhìn ráng chiều đầy trời, bèn men ngược dòn suối đi lên.

Hắn lên đến sơn cốc trên thượng du, phía trước có đầm nước, trên đầm nước có một cái đầu người ướt sũng, tóc tai bù xù.

Chính là Hắc Mẫu Đơn đang đến ca trực.

Bôn ba thật lâu, phong trần mệt mỏi, nhìn thấy có đầm nước xanh ở đây, nàng không nhịn được muốn tắm một cái, nghĩ giờ đang là ca trực của mình, chắc sẽ không ai tới, bèn thong thả thư giãn. Ai ngờ, đột nhiên có tiếng bước chân, nàng vội trốn vào dòng nước, chỉ thò đầu ra nhìn, thì thấy Ngưu Hữu Đạo bước đến.

“Đạo gia, đừng tới đây, không tiện!” Hắc Mẫu Đơn kêu lên.

Ngưu Hữu Đạo lập tức hiểu nàng đang làm gì, nhưng không để ý, tiếp tục đi tới.

Hắc Mẫu Đơn luống cuống hấp lấy quần áo cách đó không xa che cơ thể.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn thong thả đi qua đầm nước, không chớp mắt, cũng chẳng nhìn nàng một cái, tiếp tục đi lên.

“…” Hắc Mẫu Đơn câm nín. Nàng chưa bao giờ thấy ai như vậy, nhưng kệ hắn, quăng quần áo ra, tiếp tục thoải mái tắm rửa.

Nhưng nàng tắm nhanh hơn lúc nãy, vội vội vàng vàng xong xuôi, mặc quần áo, nàng cũng đi lên.

Lên vách núi trên thượng du nàng mới thấy Ngưu Hữu Đạo chống kiếm nhìn trời chiều đỏ rực, lặng lẽ nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo gạt đi vẻ hoang mang, vẫn nhìn thẳng, lạnh nhạt nói: “Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Hai chúng ta hòa!”

Hắc Mẫu Đơn vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn thử trêu chọc: “Đạo gia, vừa nãy khi ngài đi qua chẳng lẽ không muốn nhìn?”

“Nhìn cái gì?”

“Nhìn ta tắm đó! Nam nhân đều như vậy mà.”

“Có gì đáng nhìn?”

“A, chê ta xấu hả?”

“Chê ngươi đen!”

Hắc Mẫu Đơn lườm hắn: “Chỉ hơi đen thôi, không được sao?”

“Không nhìn, vì thấy ngươi đã cầm quần áo che rồi, biết có nhìn cũng chẳng thấy gì, không bằng không nhìn, tránh khỏi mang tiếng xấu… Giải thích như vậy ngươi hài lòng chưa?”

Hắc Mẫu Đơn cười khúc khích: “Bớt đi! Đạo gia, thứ cho ta mạo muội, ngài còn trẻ tuổi, khí huyết phương cương, không muốn nữ nhân sao?”

“Ngươi muốn ta nói gì?”

Hắc Mẫu Đơn tò mò hỏi: “Có thích cô nương nào không?”

“Không có!”

“Làm sao có thể?”

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Muốn giới thiệu, hay là động xuân tâm trâu già muốn gặm cỏ non?”

“Giới thiệu làm mai cũng phải có người ngươi thích đã chứ. Còn chuyện động xuân tâm, có vẻ như có một chút. Ta có quý ngài, nhưng tuổi tác chúng ta không hợp, nếu không, nhất định ta sẽ không tha cho ngài. Đương nhiên, nếu ngài đồng ý cho ta ăn cỏ non, ta cũng không từ chối.”

Ngưu Hữu Đạo cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ lại dáng vẻ khóc lóc tội nghiệp của ai đó ở khách sạn Yêu Nguyệt.

Hắc Mẫu Đơn huých cùi chỏ vào hắn: “Không đùa đâu, nói thật đấy. Ta quý ngài thật, ngươi trẻ tuổi, khí huyết phương cương ta có thể hiểu, nếu khi nào không có nữ nhân bên cạnh mà ngài khó chịu có thể tới tìm ta. Ngài yên tâm, ta tự nguyện, sẽ không quấn lấy ngài. Ta nói thật!”

“Quả nhiên là nữ nhi giang hồ…” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười quay sang khẽ gật đầu: “Ta hiểu ý ngươi!”

“Vậy rốt cuộc ngài chịu hay không chịu?”

Ý cười của Ngưu Hữu Đạo khá sâu xa: “Ngươi đoán xem!”

Hắc Mẫu Đơn lại lườm hắn: “Chán chết!” Nàng quay người nhảy xuống sườn núi.

Trời tối dần, Ngưu Hữu Đạo quay về động chỉ thấy Hắc Mẫu Đơn đang ngồi bên đống lửa nướng đồ ăn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, còn ánh mắt Lôi Tông Khang nhìn mình lại có vẻ là lạ.

Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi xuống ghế chủ, Viên Phương đang ngồi xếp bằng đứng đậy, lén lén lút lút bò tới bên cạnh hắn, khẽ nói thầm: “Đạo gia, Hắc Mẫu Đơn vừa nói xấu ngài!”

“Sao?” Hắn ngạc nhiên.

Viên Phương thì thầm: “Vừa rồi khi bọn họ giao ca, Hắc Mẫu Đơn đã nói ngài lén nhìn trộm nàng ta tắm rửa.” Y quan sát phản ứng của hắn.

“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười lớn, nhìn Hắc Mẫu Đơn giả bộ như không biết gì, không giải thích.

Đương nhiên Hắc Mẫu Đơn cũng biết Viên Phương vừa nói gì, cũng thật phục Ngưu Hữu Đạo, thế mà cũng không thất thố, tuổi còn trẻ mà dày dặn không ngờ!

Mãi mấy ngày sau ánh mắt Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng nhìn hắn cũng là lạ...

Một buổi sáng sớm mấy ngày sau đó, nhóm người rời vùng núi ẩn thân, lên quan đạo, theo đường cũ trở về.

Bôn ba suốt một đường không ngừng.

Thấy trạm dịch mục tiêu phía xa xa, Ngưu Hữu Đạo ra dấu, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng vội tách ra hai phía.

Hai người chạy vào hai bên rừng, cấp tốc xuống ngựa, nhanh chóng bí mật áp sát dịch trạm.

Mấy người Ngưu Hữu Đạo không dừng bước, đến trước cửa dịch trạm thì giảm tốc, rẽ thẳng vào đó.

Mấy người lần lượt nhảy xuống ngựa, lại vào trong lều gọi chút đồ ăn. Hắc Mẫu Đơn lại đi tìm dịch trưởng đổi ngựa!

Ăn no bụng, đổi xong ngựa, nhóm người lại nhảy lên lưng ngựa xông ra khỏi dịch trạm, lại mau chóng chạy đi.

Lần này bọn họ chạy không xa, chỉ ra vài dặm rồi ngừng, nhìn quanh tứ phía không có ai, lập tức chạy vào trong rừng ẩn nấp.

Chỉ để lại Hắc Mẫu Đơn và Viên Phương ở lại, Ngưu Hữu Đạo bay lượn trong rừng chạy về phía dịch trạm.

Trên lầu cao của dịch trạm, một cánh cửa sổ được đẩy ra, một con kim sí bay vút lên.

Dịch tốt thả kim sí nhìn qua cửa sổ một vòng, vừa đóng cửa, Đoạn Hổ ẩn thân trong khoảng rừng sau dịch trạm cấp tốc nhảy tới bên ngoài cửa sổ, thi pháp mở cửa, nhảy vào.

Dịch tốt trong phòng quay phắt lại, quá sợ hãi, còn không kịp kêu tiếng nào đã bị Đoạn Hổ cách không bắn chỉ phong ngã nhảo.

Đoạn Hổ quắp năm ngón tay lại, hấp lực đỡ dịch tốt chậm rãi ngã xuống, không phát ra tiếng động nào.

Dịch tốt nằm dưới đất căng bạnh quai hàm, không nhúc nhích.

Đoạn Hổ quay lại cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi lập tức lách mình ra, nhảy lên nóc dịch trạm, ra dấu với Ngô Tam Lưỡng trong rừng bên cạnh. Thấy đồng bạn đáp lại, gã lại lách mình quay lại gian phòng kia.

Ngưu Hữu Đạo từ trong núi nhảy ra thấy Ngô Tam Lưỡng xuất hiện ở đối diện dịch trạm, lập tức vòng ra đằng sau, thấy cửa sổ trên lầu mở ra, cũng thấy Đoạn Hổ sau đó, bèn lắc mình lên chui vào.

“Đạo gia!” Đoạn Hổ thấp giọng chắp tay, chỉ chỉ dịch tốt nằm dưới đất: “Không ngoài sở liệu của ngài, quả nhiên dịch trạm này có vấn đề.”

“Không đánh rắn động cỏ chứ?”

“Đạo gia yên tâm, không kinh động đến người trong dịch trạm.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn sang dịch tốt kia, liếc thấy có máu đen chảy ra từ khóe miệng gã, giật mình ngồi xổm xuống cậy miệng gã ra, thấy gã đã cắn nát răng nanh trong miệng.

Đoạn Hổ cũng giật mình, vội ra tay cứu.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, trong hốc răng nanh có giấu túi độc, địch thủ đã chuẩn bị từ trước, không cứu được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.