Đạo Quân

Chương 2217: Cớ sao mà không làm? (1)



Thấy ông ta cảnh giác, có hướng muốn báo động, tạp dịch hoảng sợ làm rơi cái bình trong tay:

“Ta đến xem, xem có thể tìm được mắt của Nguyên Phi hay không, nếu chuyện này làm kinh động đến những người khác thì sẽ không hay đâu, ngươi nói xem?”

Hất cằm lên một chút, ý bảo đối phương suy nghĩ.

Tên tạp dịch này không phải ai khác, chính là Ngưu Hữu Đạo.

Có nội ứng là Quách Man, hắn rõ tình hình trong Dược Cốc như trong lòng bàn tay, biết phòng ngự trong Dược Cốc không quá nghiêm ngặt, cũng không cần phòng ngự quá nghiêm, có mấy Thánh Nhân ở đây, không ai dám đến đây gây chuyện. Quách Man chỉ là cung cấp một bộ xiêm y của tạp dịch Dược Cốc, lại chỉ điểm nên đi vào giờ nào đi bằng con đường nào, Ngưu Hữu Đạo cứ như vậy nghênh ngang đi thẳng vào.

Đương nhiên, nếu tình huống phức tạp thì hắn đương nhiên sẽ áp dụng phương thức khác để gặp đối phương, có đầy đủ đồ đạc đương nhiên là sẽ thuận tiện hơn.

Nghe vậy, hai gò má của Quỷ Y co lại, Nguyên Sắc đã chết rồi, chuyện của Nguyên Phi tại sao còn chưa bỏ qua được?

Ông ta tự tay đóng cửa, đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, cắn răng nói:

“Ngươi là ai?”

Ngưu Hữu Đạo:

“Lam Minh bảo ta tới.”

Giọng Quỷ Y căm hận nói:

“Chuyện nên làm ta đã làm giúp các ngươi rồi, Nguyên Sắc và La Thu đều đã chết, chuyện của Nguyên Phi, tam Thánh cũng sẽ không coi ra gì, ngươi đừng mơ có thể lấy chuyện này để áp chế ta. Lão phu thầm muốn đàng hoàng ở đây an hưởng nốt quãng đời còn lại, không muốn lại bị cuốn vào thị phi của các ngươi nữa, nếu như ngươi bức bách không dừng, đừng trách ta mật báo với tam Thánh.”

Ngưu Hữu Đạo:

“Mật báo? Để cho bọn họ bắt Lam Minh sao? Có thể bắt được thì còn cần ngươi mật báo sao?”

Quỷ Y:

“Nói chung, lão phu sẽ không tiếp tục để các người ức hiếp nữa! Lập tức rời đi, ta sẽ coi như không nhìn thấy bất kỳ chuyện gì, bằng không đừng trách ta gọi người của tam Thánh đang ở bên ngoài tới, đến lúc đó ta cùng lắm thì trốn sang bên tam Thánh, không sợ người của ngươi trả thù nữa.”

Ngưu Hữu Đạo thong dong khẽ cười, chậm rãi để cái chai trong tay lên bàn:

“Ngươi muốn gọi thì cứ gọi đi. Chuyện của Nguyên Phi thì nhằm nhò gì, nếu ngươi hy vọng tam Thánh biết chuyện đệ tử Vô Tâm của ngươi tham gia vào chuyện lấy trộm Vô Lượng quả, cho dù ngươi gọi vào đây cũng được, ta không có ý kiến gì đâu.”

Lấy trộm Vô Lượng quả? Quỷ Y ngẩn ra, chợt nở nụ cười, suýt chút nữa đã cười ha ha thành tiếng, không nhịn được lắc đầu cảm khái nói:

“Mấy người các ngươi vì đạt được mục đích thật đúng là không từ thủ đoạn nào, ngay cả mấy trò vặt vãnh này cũng lấy ra, thật sự coi thầy trò chúng ta là kẻ ngu si không để ý đến chuyện bên ngoài sao?”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười:

“Nói vậy là thế nào?”

Nét mặt của Quỷ Y lại nhanh chóng hiện ra vài phần tức giận:

“Theo ta được biết, cây Vô Lượng quả trước khi bị hủy đã nở hoa rồi. Vô Lượng quả ba mươi năm hoa nở, ba mươi năm kết quả, ba mươi năm quả chín. Nói cách khác, Vô Lượng quả ít nhất đã bị trộm từ ba mươi năm trước rồi. Ba mươi năm trước, đệ tử Vô Tâm của ta mới bao lớn? Hắn chỉ là một tiểu hài tử lớn lên trong thế tục tham gia vào việc lấy trộm Vô Lượng quả ư, ngươi coi tam Thánh là kẻ ngu hay là thấy lão phu dễ bị hù dọa?”

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu với đối phương:

“Tốt, có năng lực ứng biến thế này là tốt rồi, bằng không thật sự sợ rằng ngươi không thể làm tốt chuyện này được. Hắc Ly, ai nói cho ngươi biết Vô Lượng quả nhất định cần phải ba mươi năm mới nở hoa?”

Quỷ Y dứt khoát nói:

“Người trong thiên hạ đều biết!”

Ngưu Hữu Đạo:

“Đừng nóng nảy như thế. Ta sẽ nói cho ngươi biết một vài chuyện không phải mọi người trong thiên hạ đều biết. Không sai, dưới tình huống bình thường, quá trình sinh trưởng của Vô Lượng quả thật sự như ngươi nói, nhưng ngươi cũng biết chu kỳ của Vô Lượng quả vì sao phải dài tới ba mươi năm, vì sao phải ba mươi năm mới có thể kết quả, vì sao phải ba mươi năm nữa quả mới có thể chín không?”

Quỷ Y ngẩn ra, bị hỏi tới tấp, chỉ có điều hơi cân nhắc chút mới chần chừ nói:

“Thiết nghĩ Vô Lượng quả cũng là vật phi phàm, là do linh khí trong thiên địa dựng dục mà thành, tất phải hấp thu đầy đủ thiên địa linh khí mới có thể trưởng thành được, nói vậy nên mới chậm lớn như thế.”

Ngưu Hữu Đạo lại bị lão nhân này làm cho kinh diễm một trận, chuyện trước đó làm hắn mơ hồ không rõ lại bị lão nhân này trong nháy mắt đã đoán ra được tám, chín phần mười, lúc này mới vỗ tay khen ngợi:

“Tiên sinh không hổ là một đời danh y, lý do có thể chữa bệnh cho người, sinh lý của con người dường như là đạo lý tuần hoàn của thiên địa này, nói một hiểu mười, tiên sinh thông hiểu đạo chữa bệnh, có thể nói ra đạo lý này cũng không có gì lạ.”

Tiện đà chắp tay nói:

“Không sai! Chính là nguyên nhân này. Nói vậy tiên sinh cũng biết Vô Lượng quả bao nhiêu năm chưa từng hái xuống, chắc tiên sinh cũng biết bên trong thân cây Vô Lượng quả đã hấp thu bao nhiêu linh khí thiên địa chờ phát ra! Cũng không chỉ ba mươi năm đâu, đã chừng hai trăm năm rồi đó!”

Quỷ Y dường như hiểu ra chút gì đó, có phần nghi ngờ nhưng lại kinh thường hừ lạnh nói:

“Liên quan gì tới đệ tử của lão phu đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả nói:

“Không biết tiên sinh có nghe nói tới việc Ngưu Hữu Đạo đốc tra Vô Lượng viên không?”

Quỷ Y bị hỏi mà không hiểu sao cả:

“Có liên quan gì tới đệ tử của lão phu đâu?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại:

“Tiên sinh có nghe nói tới việc Ngưu Hữu Đạo đốc tra Vô Lượng viên, sau đó bị đâm không?

Vẫn cảm thấy không hiểu được, Quỷ Y phất tay áo:

“Có liên quan gì tới đệ tử của lão phu đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cười hì hì, nói:

“Tiên sinh cũng biết Vô Lượng quả chính là bị Ngưu Hữu Đạo trộm đi, sau đó vì thoát thân mà lựa chọn phương pháp kim thiền thoát xác, thay mận đổi đào, lấy việc giả chết để thoát thân?”

Lại là cái quỷ gì đây, Quỷ Y nổi giận:

“Có liên quan gì tới đệ tử của lão phu đâu?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả:

“Tiên sinh thật sự không biết hay là giả bộ hồ đồ? Việc thay mận đổi đào giả chết của Ngưu Hữu Đạo là do một tay đệ tử Vô Tâm của ngươi làm cho người ta thay hình đổi dạng, ngươi nói không có liên quan gì tới các ngươi ư? Cho dù ta tin, những người khác sẽ tin sao? Ngươi cảm thấy tam Thánh sẽ tin sao?”

“...”

Trong lòng Quỷ Y run lên, trong nháy mắt có phần mơ hồ, cuối cùng tay bấm chòm râu, lúng ta lúng túng nói một câu không có sức đối kháng nào:

“Nói bậy.”

Ngưu Hữu Đạo:

“Bớt giả vờ hồ đồ với ta đi, nếu tiên sinh không muốn hỗ trợ, tung tích của Vô Lượng quả, thầy trò các người tự mình chậm rãi giải thích với tam Thánh đi!”

Dứt lời liền lượn ra bên kia bàn dài, nhanh chóng đi.

Trong lòng Quỷ Y run một cái, suýt chút nữa đã bấm đứt râu của mình, đột nhiên hô một tiếng:

“Chậm đã!”

Ngưu Hữu Đạo dừng bước, xoay người đối mặt:

“Không biết tiên sinh còn có gì chỉ giáo?”

Quỷ Y dường như đang cắn chặt hàm răng, hai mắt như sắp phun hỏa, gằn từng chữ:

“Các ngươi muốn ta làm gì.”

Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười:

“Trị bệnh cứu người!”

Quỷ Y ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

“Là việc này? Cứu ai?”

Ngưu Hữu Đạo:

“Đương nhiên, còn phải làm thêm chút chuyện khác, e rằng nhìn như nguy hiểm, nhưng trên thực tế không hề nguy hiểm, khá là an toàn, về sau không ai dám động tới ngươi, ta cam đoan sau khi tam Thánh biết cũng sẽ làm bộ không biết, chẳng những tam Thánh sẽ không động tới nhóm các ngươi mà còn có thể nghĩ biện pháp giúp thầy trò các ngươi che giấu nữa, chỉ có điều thật sự cần tiên sinh có thêm chút can đảm, hơn nữa ta có thể cam đoan với tiên sinh, đây là lần cuối cùng làm phiền tiên sinh, sau việc này, tiên sinh liền hoàn toàn tự do!”

“Nói cách khác, những chuyện phía sau, các người không xen tay vào được.”

Quỷ Y hoài nghi hỏi:

“Đến cùng là chuyện gì?”

Chuyện gì cũng không biết, nào dám tin đối phương nói là sự thật, dứt khoát cam đoan thì ai dám tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.