Đạo Quân

Chương 2227: Bại lộ (2)



Phụ thân lấy vợ chồng bọn họ làm con tin, phụ thân giết chồng nàng ngay trước mặt nàng, dưới cơn nóng giận nàng làm cha mình bị thương nặng, đã sống nhiều năm như vậy mới phát hiện mẫu thân mình lại là tộc trưởng của Yêu hồ. Kết quả mới vừa phát hiện mẫu thân mình còn sống lại bị người ta giết chết, phát hiện mình hóa thân làm Yêu Hậu, kết quả lại phát hiện phụ thân bị người ta giết, rất hiển nhiên đã biết việc phụ thân chết cùng việc nàng làm bị thương nặng không thoát được liên quan, bằng không bằng vào thực lực của cha nàng, không phải ai có thể dễ dàng giết chết được, nói là nàng giết cũng không quá đáng.

Một công chúa cao cao tại thượng lại trở nên như vậy, trượng phu chết trong nháy mắt, phụ thân chết, mẫu thân chết, cái chết liên quan tới mình, trong nháy mắt người một nhà ngoại trừ nàng đã chết sạch toàn bộ, trong nháy mắt cả thế giới đều sụp đổ.

Sau một lúc trầm mặc, Quỷ Y cười gượng lắc đầu:

“Khó trách! Bệnh của nàng, chỉ sợ ta không trị được.”

Trước đó liền phát hiện nữ nhân này có thể là kết quả của người – yêu kết hợp, hiện tại ông ta xem như đã hiểu, lại là do La Thu cùng Hồ yêu sinh ra.

Mọi người đều sợ hãi, Hắc Vân vội vàng khẩn cầu:

“Tiên sinh, y thuật của ngài là độc nhất vô nhị, chữa bệnh không hỏi là tu sĩ hay phàm nhân, có lời đồn quỷ tu và yêu tu xảy ra vấn đề cũng có thể nhờ tới ngài, sao lại không thể cứu được? Tiên sinh, có điều kiện gì ngài cứ việc nói.”

Quỷ Y xua tay:

“Tình trạng này của nàng nói là bệnh cũng không phải bệnh. Tình trạng này của nàng ta đã từng gặp được mấy ví dụ trong nhân gian thế tục rồi, thân thể nàng kỳ thực không có vấn đề, chỉ là vì bị kí,ch thích tinh thần quá lớn thôi, tự nàng đang trốn tránh trong tiềm thức. Tự nàng không muốn tỉnh lại, nếu nàng không nguyện tỉnh lại thì nàng ấy sẽ luẩn quẩn trong lòng không muốn tỉnh, người khác có gọi cũng không tỉnh được.”

Mọi người đều trầm mặc.

Hắc Vân nóng nảy:

“Tiên sinh, bằng y thuật của ngài chắc chắn sẽ có biện pháp.”

Quỷ Y lắc đầu, chỉ có điều vẫn nói:

“Lấy ngân châm ra đây.”

Mọi người đã nhìn ra, đối phương dường như không có biện pháp gì tốt, dường như ôm thái độ thử một lần xem sao.

Bất kể như thế nào, chí ít người ta đã đồng ý thử, Hắc Vân lập tức để một vị trưởng lão đi.

Rất nhanh, một quyển da thuộc được mở ra, bên trên đầy ngân châm lớn nhỏ.

Đối với việc sử dụng mấy chứ này, Quỷ Y rất thuần thục, trước tiên dùng ngân châm cắm trên tay La Phương Phỉ, trước gây ảnh hưởng lên xúc giác của thân thể, sau đó lại hạ châm lên đầu của La Phương Phỉ.

Sau khi châm hơn mười châm trên đầu La Phương Phỉ, bắt đầu thi pháp làm rung động những ngân châm kia, hy vọng có thể thông qua việc kíc,h thích đại não để làm người tỉnh lại.

Nhưng kết quả sau cùng hiển nhiên là không làm được gì, sau khi ngừng thi pháp, Quỷ Y lắc đầu:

“Nàng tự phong bế chính mình ở trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại, lão phu cũng không còn cách nào nữa.”

Khi mọi người đang lo nghĩ, Ngao Phong ở một bên lại nói:

“Tiên sinh, chúng ta đang cần cô ta tỉnh lại, không biết chính cô ta còn khi nào mới có thể tỉnh lại?”

Lúc này đôi mắt của đám Hắc Vân trông mong nhìn thái độ của Quỷ Y.

Quỷ Y vuốt râu nói:

“Tu sĩ trong tình huống này, đây là lần đầu tiên ta gặp phải. Có thể là do lão phu kiến thức nông cạn, chí ít lão phu còn chưa gặp phải ca bệnh nào không thể tỉnh lại ở trong thế tục, kết quả cuối cùng phần lớn là thân thể nằm yên quá lâu dần dần bị tiều tụy, thân thể không ổn, dầu hết đèn tắt rồi thì nào còn sức lực để tỉnh lại. Chỉ có điều nàng chắc chắn không giống với người phàm, có linh đan diệu dược, còn có một đám tu sĩ các ngươi thi pháp khơi thông huyết khí, cho dù ngủ tới khi chết tại chỗ cũng không có vấn đề gì.”

Hắc Vân bi thống nói:

“Như vậy khác gì hoạt tử nhân chứ?”

Ngao Phong giơ tay lên, ý bảo trước tiên gã không nên gấp gáp rồi chắp tay nói với Quỷ Y:

“Tiên sinh, thế gian này lẽ nào không có bất kỳ biện pháp nào làm nàng tỉnh lại sao?”

Quỷ Y trầm ngâm nói:

“Ta từng thấy được phương pháp tỉnh lại ghi trên một bộ “sách thuốc”, rằng nếu có đại tu sĩ, tu vi đạt tới cảnh giới nguyên thần xuất khiếu, lấy nguyên thần của mình xông vào thế giới của nàng, gặp nàng ở chính thế giới của nàng, khuyên bảo nàng thì có thể làm nàng tỉnh lại. Người tinh thông khống chế thuật pháp tinh thần cũng có thể. Người tinh thông Phật hiệu cũng có thể kêu gọi rời khỏi bể khổ, chỉ có điều Phật hiệu ở thế gian này sớm đã xuống dốc, người có cảnh giới đó sợ là không tìm được.”

Mọi người nghe mà đau răng, không biết ông ta tìm được cách này từ trong sách thuốc nào.

Cảnh giới nguyên thần xuất khiếu là chuyện mà người có tu vi thức tỉnh Nguyên Anh vượt ra khỏi cảnh giới Nguyên Anh mới có thể làm được. Còn cái gì mà người tinh thông khống chế thuật pháp tinh thần, gì mà người tinh thông Phật hiệu kêu gọi rời khỏi bể khổ.

Những chuyện này, thế gian đều chưa nghe nói tới nhân vật như vậy, bảo bọn họ đi đâu tìm đây? Chuyện này cùng với không nói thì khác nhau chỗ nào?

Quỷ Y tiếp tục nói:

“Còn có một biện pháp ngu ngốc hơn chút, cũng là chuyện ta đã thông báo với người nhà của ca bệnh tương tự thế này, có thể thử xem.”

Có biện pháp dù sao cũng tốt hơn không có biện pháp, Hắc Vân cướp lời nói:

“Tiên sinh mời nói, bọn ta sẽ chăm chú lắng nghe, nhất định làm theo.

Quỷ Y:

“Mặc dù nàng tự phong bế chính mình, mặc dù vô ý thức phong bế giác quan thứ sáu của mình nhưng thân thể dù sao vẫn còn đây, cũng có nghĩa là cơ chế của thân thể vẫn bình thường, thân thể của nàng thật ra có thể nghe được lời nói. Cho nên bảo người ta thường xuyên trò chuyện bên tai nàng, cố gắng nói những chuyện nàng cảm thấy hứng thú hoặc có thể là những chuyện có thể kí,ch thích được nàng, cũng có khả năng có thể tỉnh lại. Ngoài ra, những dược vật khác cũng vô dụng thôi, cho dù ngươi giết nàng, nàng sắp chết cũng chưa chắc có thể tỉnh lại.”

...

Khí Vân Tông, Hắc Thạch bước nhanh xông vào phòng tối của lầu các, bẩm báo với Ô Thường đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trong bóng tối:

“Thánh Tôn, nhận được tin tức bên trong Thánh Cảnh, xác nhận, không sai, người thật sự đi tới Hoang Trạch tử địa. Về phần đang ở vị trí nào thì không biết được, cơ sở ngầm của Hồ tộc trong Hoang Trạch tử địa có quá nhiều, không diện truy tung tiếp.”

Ô Thường nhắm mắt hỏi:

“Nam Thiên Vô Thương đi ra từ lúc nào?”

Hắc Thạch hiểu ý của y, đám Nam Thiên Vô Phương không thể luôn ở trong Thiên Ma Thánh Địa được, đi tới mấy người thì đi ra ngần đó, nói cách khác, lúc Nam Thiên Vô Phương đi ra người kia cũng sẽ đi ra, chuyện này là phán đoán từ trước rồi, vì vậy không quấy rầy người kia đi tới Hoang Trạch tử địa.

Y trả lời:

“Ngày mai đại khái sẽ ra khỏi Thánh Cảnh rồi, đã xác nhận, nếu đi ra sẽ động thủ bắt lại sao?”

Ô Thường:

“Đừng nên đánh rắn động cỏ, xác nhận là ai làm rồi mới quyết định.”

Hắc Thạch chần chừ nói:

“Người nọ cũng không phải người của Ma giáo, sợ là sẽ không cùng nhau quay lại Ma giáo, nếu như thoát thân ở trên đường sẽ không biết đi đâu, sợ rằng không tiện theo dõi xác nhận, dễ dàng đánh rắn động cỏ.”

Ô Thường:

“Tự ta đi một chuyến.”

...

Sóng biển cuồn cuộn vô biên vô hạn, một thân ảnh nổi trên mặt nước, lên đảo, không nhanh không chậm đi tới Dược Cốc.

Sóng biển phập phồng ngoài khơi, lại có một thân ảnh di chuyển ra, chỉ hơi lộ nửa người trên ở mặt nước, chính là Ô Thường sau khi dịch dung truy tung tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người đã đi tới sâu trong Dược Cốc...

Ngày tiếp theo, một con phi cầm tọa kỵ đáp xuống trên một hòn đảo biệt lập, Hắc Thạch mang lồng ưng tới, tìm kiếm một cái hang đá, nhìn thấy Ô Thường đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trong hang động thì tiến lên hành lễ:

“Thánh Tôn!”

Ô Thường bình tĩnh nói:

“Là người của Dược Cốc, đối phương dịch dung rồi, không biết người phương nào, người của Dược Cốc không nhiều, tra chút là có kết quả, đừng nên đánh rắn động cỏ.”

“Vâng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.