Đạo Quân

Chương 2230: Thắng bại chỉ ở một khoảnh khắc! (2)



Đợi hỏi xong những thứ cần hỏi, Quỷ Y nhiều lần thể hiện không biết cái gì nữa, Ô Thường ý bảo ông ta ra ngoài chờ.

Quỷ Y chắp tay xin cáo lui, Hắc Thạch đi theo ra ngoài, nhìn chằm chằm Quỷ Y đi ra, sau đó quay người trở về trong hang động, tiến tới bên người Ô Thường thấp giọng hỏi:

“Người giật dây lại để ông ta tiếp xúc với Thánh La Sát? Thánh Tôn, ngài cảm thấy có đáng tin không? Có thể có vấn đề gì không?”

Ô Thường suy nghĩ, chậm rãi nói:

“Nếu Thánh La Sát thật sự có vấn đề như hắn nói, để hắn đi khám và chữa bệnh cũng không phải chuyện không thể. Nếu thật có vấn đề gì, hắn đại khái có thể không nói, không đáng để lộ Thánh La Sát ra. Chí ít những chuyện trước đó không giống giả bộ, có liên quan tới Thánh La Sát nửa tin nửa ngờ! Đợi điều tra chứng thực rồi lại nói. Ngân Nhi? Tra!”

“Được!”

Hắc Thạch đồng ý.

Ô Thường nhìn về phía ngoài động:

“Trước mắt, trước tiên thẩm tra những chuyện hắn nói có thể thẩm tra được trước đã rồi tính.”

“Đã rõ!”

Hắc Thạch chắp tay, nhanh chóng đi ra.

Đến bên ngoài, y tìm được người của Thiên Ma Thánh Địa trú ở Dược Cốc, sau khi căn dặn một phen thì để gã dẫn Quỷ Y quay lại...

Trở lại Dược Cốc, sau khi nhìn thấy Quỷ Y quay lại thì mọi người lập tức chào hỏi, làm cho người của hai nhà khác đang âm thầm theo dõi Quỷ Y không nhìn ra manh mối gì lạ.

Quỷ Y phân phó hành sự xong rất tự giác, chủ động giữ vững khoảng cách với những người khác của Dược Cốc, tránh việc gây ra hiềm nghi.

Người nọ hầu ở bên người Quỷ Y, làm cho Quỷ Y không thể bày mưu đặt kế được, mọi thứ đều tiến hành trong âm thầm, Quỷ Y lại hay ngồi bên ngoài Dược Lư phơi nắng.

Đã trở lại Dược Cốc, Nhan Bảo Như muốn tới gần cũng bị Quỷ Y giơ tay lên ngăn lại.

Sau đó Quách Man đi tới, liền tới bên cạnh Nhan Bảo Như, hiếu kỳ hỏi:

“Làm sao vậy?”

Nhan Bảo Như liếc nàng ấy một cái, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, không sai, sau khi Ngưu Hữu Đạo điều tra xác thực tình huống của nàng xong liền thả nàng về, sư đồ Quỷ Y không dám làm gì nàng, thể hiện bên ngoài còn phải là đối đãi như thông thường.

Vấn đề là, sư đồ Quỷ Y nhận định nàng là nội gian, có thể nhìn ra Vô Tâm rất thất vọng về nàng, còn nội gian thật sự là Quách Man thì ngược lại, bởi vì Nhan Bảo Như ra ngoài mà nhận được sự tín nhiệm của sư đồ Quỷ Y, đây là chuyện quái gì chứ?

Có lý thì không có chỗ nói, lần này nàng trở về là để phụ trách liên hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và bên Quỷ Y, trên thực tế cũng là đang yểm hộ cho Quách Man, hai người ở bên Quỷ Y có thể nói là một sáng một tối theo dõi sát sao.

Rời khỏi Dược Cốc, người chấp hành phân phó của Hắc Thạch lại dẫn Vô Tâm tới hải đảo kia, chưa thấy Ô Thường, chạm mặt Hắc Thạch trước.

Hắc Thạch bảo y lui, để lại một mình Vô Tâm, xác định tình huống tương quan.

Cái gì nên, cái gì không nên nói, đã sớm lên kế hoạch xong rồi, trước khi Quỷ Y rời khỏi Dược Cốc tới Thánh Cảnh đã thông báo rồi.

Chẳng những Vô Tâm, tiếp đó là Vô Tướng, Nhan Bảo Như và Quách Man cũng từng người phải tiếp nhận truy hỏi...

Trong mật thất phủ thành Nam Châu, ngồi trước án, Ngưu Hữu Đạo nhìn mật thư trong tay, cau mày.

Tin tức bên Hồ tộc truyền tới cũng coi như đã truyền kết quả chuẩn đoán của Quỷ Y truyền tới.

Vậy mà không trị nổi? Ngưu Hữu Đạo vô cùng ngoài ý muốn, không ngờ La Phương Phỉ lại có tình huống như vậy, hắn còn bảo Quỷ Y sau khi chữa xong cho La Phương Phỉ, đối mặt với truy hỏi của bên Ô Thường tạo một lý do không chữa được, ai ngờ thật đúng là bị hắn nói trúng rồi, một lời thành sấm, nếu thật sự không chữa được thì phải làm sao giờ?

Nghĩ đến Ngân Cơ chết, nữ nhi của Ngân Cơ lại thành ra như vậy, nghĩ đến Toa Như Lai chết, sinh tiền Toa Như Lai cũng không hy vọng liên lụy tới La Phương Phỉ.

Cảm xúc của Ngưu Hữu Đạo có phần nặng nề, bất kể nói thế nào, Ngân Cơ cùng Toa Như Lai chết, hắn không thoát khỏi trách nhiệm.

Hắn biết chuyện hắn làm tránh không được sẽ có người hi sinh, nhưng hai người này chết vẫn làm tâm tình của hắn trở nên tương đối trầm trọng.

Váy dài của Lữ Vô Song thướt tha đi tới, đặt một phong mật thư ở trước mặt hắn:

“Bên Dược Cốc truyền thư tới, nói Ô Thường âm thầm tự mình lộ diện, đều làm theo lời của ngươi nói rồi.”

Ngưu Hữu Đạo buông thư trong tay xuống, cầm thư trên bàn lên, sau khi xem thì khẽ gật đầu tỏ ra đã biết, nhưng sắc mặt ngưng trọng.

Lữ Vô Song đã sớm nhìn ra, chuyện bên này bảo Quỷ Y làm chắc chắn không chỉ có nàng biết, khắc chắn còn giấu bí mật khác, đó hẳn là kế hoạch mấu chốt nhất.

Nàng còn có thể xác nhận, Viên Cương chắc là biết rõ sự tình, bởi vì nàng nhìn thấu tâm tình của Viên Cương cũng thường tỏa ra cảm giác trầm trọng.

Nàng không đoán sai, Viên Cương hoàn toàn biết rõ sự tình, bởi vì Ngưu Hữu Đạo có một số việc còn phải để người ta đi truyền lại tin tức, không muốn để người khác biết, không phải vấn đề có tín nhiệm hay không mà là dễ dàng gây nên khủng hoảng, ở mặt này Viên Cương tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Sau khi Lữ Vô Song rời đi, Viên Cương lại tới, y đi tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo cúi người ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

“Đạo gia, bên Dược Cốc nói Ô Thường yêu cầu sách giải mã mật văn khi liên lạc với bên chúng ta từ phía Nhan Bảo Như.”

Mật tin cũng là mật thư mà Lữ Vô Song vừa đưa tới, thế nhưng y nhìn thấy Lữ Vô Song ở đây nên không phiên dịch hoàn toàn mật thư, chỉ phiên dịch phân nửa cho Lữ Vô Song nhìn, còn lại một nửa lúc này do chính miệng y nhắn nhủ.

Ngưu Hữu Đạo từ từ nói:

“Xem ra muốn theo dõi thư từ qua lại với bên chúng ta, chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc đây.”

Thần sắc của Viên Cương dị thường nghiêm trọng, nói:

“Nói như vậy, bằng vào thế lực của Ô Thường rất nhanh có thể điều ra được bí mật của bên chúng ta, đến lúc đó tất cả mọi người bí mật lui tới với bên chúng ta cũng sẽ bị bại lộ, thực sự không đề phòng chút nào sao?”

Mặt Ngưu Hữu Đạo căng thẳng, giọng nói gian nan từ từ nói:

“Không đề phòng, có thể để bọn chúng mò mẫm ra thì cứ mò thôi.”

Viên Cương cực kỳ lo lắng, không thể không nhắc nhở:

“Đạo gia, một khi có chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ một người cũng chạy không thoát, chuyện này thực sự quá nguy hiểm.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi ngước mắt nhìn y:

“Ô Thường sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, đây là biện pháp giải trừ hoài nghi của Ô Thường tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể triệt để thủ tín với hắn. Chỉ có làm cho hắn nhận thức được tất cả đều nằm trong bàn tay của hắn, thì hắn mới có thể thật sự an tâm.”

“Chỉ cần hắn an tâm, chúng ta liền không sao cả, đây là một cơ hội tuyệt hảo với hắn. Ngươi yên tâm đi, khi chưa trừ được Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, hắn sẽ không làm bất cứ động tác gì đâu. Hắn rất có thể sẽ cố ý tạo cơ hội cho chúng ta, rất có thể sẽ mượn đao giết người. Chỉ khi Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư ngã xuống, hắn mới bắt đầu động thủ với chúng ta. Nếu không, hắn sẽ rất khó có cơ hội giải quyết hai người kia.”

“Đối với chúng ta cũng giống như vậy, sau khi liên tiếp hạ thủ, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư sẽ không dễ dàng rút lui, có Ô Thường phối hợp sẽ thuận tiện hơn nhiều.”

“Đây là cơ hội tuyệt hảo để hắn xưng bá thiên hạ, ta đưa ra cám dỗ lớn như vậy, hắn không thể nào từ chối được.”

Viên Cương khẽ gật đầu, trong trong lòng vẫn rất lo lắng, cục diện này quá lớn, đặt lên tính mạng của tất cả mọi người, thắng bại chỉ trong một chớp mắt.

Ngưu Hữu Đạo:

“Đang theo dõi sát bên chúng ta, nhất định sẽ thiết trí người quan sát theo dõi ở bốn phương tám hướng chúng ta, muốn theo dõi cũng chỉ có thể ở ngay đây để đưa tin ra bên ngoài, bên ngoài truyền thư tới không thể chặn lại được. Về sau phải tránh Ô Thường đưa tin, giao cho Vân Cơ, để cho nàng độn ra khỏi thành rồi mới gửi ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.