Đạo Quân

Chương 2233: Người ở dưới mái hiên (2)



Thương Thục Thanh trừ trấn an thì không thể làm gì khác, trong thế đạo này, nhà có tình huống tương tự quả thực quá nhiều, năng lực của nàng hữu hạn, không giúp hết nổi.

Nàng cũng không có tiền gì, mỗi tháng Vương phủ trả cho nàng tiền lương trên cơ bản nàng đã dùng đi để cứu tế người nghèo khó hết rồi. Đương nhiên, nếu nàng mở miệng nói muốn, vương phủ nhất định sẽ cho, nhưng bây giờ Vương phủ đã có nữ chủ nhân mới, nàng là một cô gái lỡ thì ở nhà ăn ở cùng ca tẩu lại thường xuyên mở miệng cần tiền thì trong lòng cũng cảm thấy băn khoăn, ngại không dám mở miệng.

Bên ca tẩu cũng sẽ không dùng tiền bậy bạ, các địa bàn trên Nam Châu cần tiền rất nhiều, tẩu tử cũng ít khi đặt mua trang sức, ca ca nàng thì muốn dùng tiền để giải quyết vấn đề nghèo khó ở phương diện vĩ mô, dựa vào số tiền trả thù lao ít ỏi này không phải là một biện pháp giải quyết tốt.

Trước khi đi, Thương Thục Thanh để lại người tới khám bệnh cho người bệnh, Ngô lão nhị của Phù Phương Viên đi theo tới lại dựa theo quy củ cũ, dựa theo quy củ cũ mà Quản Phương Nghi quyết định nhìn tình huống mà làm, kín đáo đưa một tấm ngân phiếu một nghìn đồng bạc cho nữ chủ nhân.

Nữ chủ nhân sợ hãi không chịu nhận, đại thể liêm sỉ của người nhà nghèo thắng sự giàu có, một món tiền quá lớn vô duyên vô cớ được người ta cho chắc chắn sẽ chối đến cùng.

Sau khi ra cửa, Thương Thục Thanh xấu hổ hạ thấp người cảm ơn Ngô lão nhị, nàng cũng nghiêm chỉnh, mỗi lần như vậy lại khiến bên Quản Phương Nghi lại phải tiêu pha.

Then chốt là bên Quản Phương Nghi lại chẳng để tâm tới ân tình này, dường như Quản Phương Nghi vui đùa vậy, trong mắt thế nhân, Tề Kinh Hồng Nương không khác gì kỹ nữ thanh lâu, nói nàng là người nhà có tiền e rằng còn ngại không sạch sẽ nữa. Kết quả thường thường đều là Quản Phương Nghi ra tiền, được nhân tình lại là Thương Thục Thanh.

Ra khỏi hẻm nhỏ u tối, đi tới đầu đường, trước khi lên xe, Ngân Nhi lại coi trọng đồ ăn vặt bên quán ven đường nên dừng lại, kéo Thương Thục Thanh phất tay áo chỉ vào, thèm không chịu được.

Lúc này Ngô lão nhị đi tới ném tiền, bảo người bán gói hết đồ trong gánh hàng rong lại.

Cách đó không xa, trong một chiếc xe ngựa ngừng ven đường, Ô Thường và Hắc Thạch tĩnh tọa trong đó.

Lúc này Ô Thường mặc quần áo đội nón bình thường, tóc dài tùy ý bay loạn cũng được búi thành búi tóc gọn gàng, dáng vẻ này của hắn sợ là người quen cũng khó có thể nhận ra trong chốc lát được.

Hắc Thạch hơi hé màn cửa sổ, thấp giọng nói:

“Chính là cô nương đang không ngừng ăn uống kia.”

Ô Thường nhìn chằm chằm Ngân Nhi một lượt:

“Xác nhận là nàng ta?”

Trong đầu nhớ kỹ tướng mạo của Ngân Nhi, đây cũng là mục đích chủ yếu lần này hắn đích thân tới đây kiểm tra.

Nếu nữ nhân này chính là Thánh La Sát, nếu như Quỷ Y nói là thật, một ngày nào đó muốn động thủ, hắn tất phải đánh bất ngờ một trận, thừa dịp nữ nhân này còn chưa biến thành Thánh La Sát phải một phát tru diệt thành công!

Hắc Thạch:

“Tên là Ngân Nhi, vừa hay bên Mao Lư sơn trang cũng có một, chuyện này chỉ sợ là không phải trùng hợp. Quan trọng nhất là, căn cứ vào tình huống tìm hiểu được, Ngân Nhi này xác nhận là giống y hệt kẻ ngu, người thì lớn vậy nhưng đầu óc giống như một đứa trẻ ba tuổi, có người nói ăn cực kỳ nhiều, cả ngày ăn không ngừng. Còn có chuyện là cực kỳ dễ dàng bị làm tức giận. Tất cả đó dường như đều ăn khớp với cách nói của Hắc Ly.”

Thương Thục Thanh lên xe rồi, hộ vệ phía trước Vương phủ tạm thời chặn hai bên đường giải trừ tình huống bất ngờ, Hắc Thạch buông màn xe xuống gõ khung cửa xe một cái, xe ngựa hai người đang ngồi cũng khởi động, không nhanh không chậm đi theo phía sau xe ngựa của Thương Thục Thanh.

“Sau khi phát hiện ra Ngân Nhi này bên ta đã lập tức nhằm vào đó để tra xét, kết quả phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị. Lần đầu tiên Ngân Nhi xuất hiện chính là sau một đại hội linh thú cử hành ở Vạn Thú môn nhiều năm trước, chính là lần sau đó Điệp Mộng Huyễn giới không có cách nào đóng cửa, Ngưu Hữu Đạo mang nàng về Mao Lư sơn trang. Sau khi Thiên Đô bí cảnh mở ra, Ngân Nhi này lại đột nhiên biến mất. Mà lần này Thánh La Sát xông vào nhân gian rồi biến mất, kết quả Ngân Nhi này lại trở về Mao Lư sơn trang.”

Ánh mắt của Ô Thường không ngừng lóe lên.

Hắc Thạch thấp giọng nói:

“Thánh Tôn, các chuyện trùng hợp như vậy chỉ sợ cũng không phải trùng hợp, lời Hắc Ly nói hẳn là không sai được!”

Ô Thường từ từ nói:

“Nói cách khác, bên Vạn Thú môn cũng có vấn đề.”

Hắc Thạch gật đầu:

“Chỉ sợ là có chuyện.”

Lúc xe ngựa đi qua Vương phủ thì dừng lại, Hắc Thạch lại đẩy màn xe ra báo cho biết, thấp giọng nói:

“Mao Lư sơn trang tạm thời ở nơi này, từ việc chặn kim sí ở đây mà xem thì Hắc Ly liên lạc phiên dịch mật mã với bên này là thật, chặn được thư đưa tin, toàn bộ có thể phiên dịch ra rồi. Theo như chuyện này, Hắc Ly nói đều là thật!”

Ô Thường:

“Có tin gì hữu dụng không?”

Hắc Thạch nói:

“Từ tin tức trong văn dịch mà xem thì nước trong Mao Lư sơn trang này quả thực rất sâu, âm thầm thông suốt với bốn phương, liên lụy rất rộng. Chỉ có điều tên trong thư đưa đi đều là ký danh, không biết là gửi tới người nào. Không biết rõ tình trạng nên tạm thời chưa phát hiện ra tin tức nào hữu dụng, vì vậy nên tạm thời chưa bẩm báo với Thánh Tôn.”

Ô Thường:

“Vậy nhằm vào việc truy tung từng con kim sí đưa tin một, thăm dò tất cả tung tích liên hệ với đối phương.”

Hắc Thạch chần chừ nói:

“Thánh Tôn chỉ quy định một tháng, truy tung từng con một sợ là không kịp.”

Ô Thường:

“Bỏ ngày quy định, lấy việc thăm dò đối tượng liên hệ với Mao Lư sơn trang làm nhiệm vụ chủ yếu. Nhớ kỹ, cứ chậm một chút cũng được, nhưng nhất định không được đánh rắn động cỏ.”

“Vâng!”

Hắc Thạch đồng ý.

Xe ngựa không dừng lại ở Vương phủ mà đi tiếp, sau khi ra khỏi thành thì đi thẳng một đường, biến mất.

...

Một cái trấn nhỏ, bởi vì chịu ảnh hưởng của chiến loạn lúc trước mà phải bỏ hoang, lúc này mới có chút nhân khí.

Bên trong trấn nhỏ có một bộ phận nhân mã tới trước đang chỉnh lý thu thập.

Trên dưới Hiểu Nguyệt Các hơn sáu ngàn người, vượt gió bụi mệt mỏi mà tới, tiến vào bên trong trấn, trấn này chính là địa điểm hẹn gặp nhân mã của Thương hệ.

“La tướng quân có quân vụ trong người, không thể đúng lúc tới được, hiện tại đang trên đường chạy tới. Bốn phía tạm thời chưa có chỗ thích hợp nghỉ ngơi, chỉ có trấn nhỏ này tạm thời để các chủ chịu thiệt, mời các chủ cho người nghỉ ngơi, bên trong trấn nhỏ bọn ta đã thu thập thỏa đáng rồi, mong các chủ đừng chê.”

Bách phu trưởng phụ trách tới đây quét dọn nhanh chóng bẩm báo với Lư Uyên một câu.

Chỉ là một bách phu trưởng, bình thường Lư Uyên sẽ không để trong mắt, nhưng lúc này vẫn mang vẻ mặt tươi cười gật đầu, nói:

“Được, làm phiền rồi.”

Quay đầu ra hiệu một cái lập tức có người tiến lên, móc ra một tấm kim phiếu có thể đổi được trăm đồng tiền vàng làm tiền thưởng.

Bách phu trưởng cũng không khách khí, thu nhận:

“Các chủ có gì phân phó cứ gọi. Cư dân của trấn nhỏ đều đã chạy rồi, có thể tự chọn địa điểm dừng chân.”

Chỉ có điều vẫn nhắc nhở một câu:

“Nhà lớn nhất trong trấn là chuẩn bị cho tướng quân dùng.”

Ngụ ý là, các ngươi đừng nên chiếm.

Trong lòng Lư Uyên hơi có bất mãn, nhưng vẫn cười nói:

“La tướng quân hành quân vất vả, đương nhiên là cần chỗ rộng rãi hơn chút, cũng phải.”

Bách phu trưởng xin cáo lui, sau đó Lư Uyên phất tay ra hiệu, lập tức có người đi xung quanh trấn nhỏ tiến hành kiểm tra.

Một chiếc xe ngựa sau khi tiến vào trấn nhỏ thì ngừng lại, Trang Hồng và Hạ Lệnh Bái xuống xe nhìn quanh trấn nhỏ hoang vắng, tâm tình cũng hoang vắng như hoàn cảnh này vậy.

Hai mẹ con bị dẫn tới đây sắp xếp, không lâu sau một con ngựa chạy như bay tới, một người phụ trách liên lạc của Hiểu Nguyệt Các nhảy xuống ngựa, bẩm báo với Lư Uyên:

“Các chủ, La Đại An tới, nửa nén hương nữa nội ứng sẽ tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.