“Mông soái yêu cầu quá hà khắc rồi, tuổi hắn như vậy mà có thể có bản lĩnh đó đã rất hiếm thấy rồi.”
Mông Sơn Minh không muốn nói nhiều, chuyển trọng tâm câu chuyện:
“Vương gia, có thể phục mệnh với Đạo gia rồi.”
“Ừm.”
Thương Triều Tông gật đầu.
Khi ba người tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, báo cáo tin tức đã thành công tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các xong, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ gật đầu thể hiện rằng đã biết.
Hắn cũng quả thực đã biết, hắn cũng đã nhận được thư, thư truyền tới vẫn còn ở trên bàn của hắn, mới vừa xem xong.
Thấy dáng vẻ sóng lớn không sợ hãi của hắn, trước khi tới hơi có cảm giác hưng phấn, Thương Triều Tông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại:
“Đạo gia, Thương kính không tiện đưa tới bằng kim sí, sợ trên đường có sơ xuất, bây giờ tọa kỵ phi cầm lại bị Phiêu Miểu Các khống chế...”
Ngưu Hữu Đạo:
“Sau này Vân Cơ sẽ liên hệ với Vương gia, Vương gia đưa tin cho La Đại An giao phương thức liên lạc là được, bên ta sẽ phái người khứ thủ.”
Thương Triều Tông gật đầu:
“Được.”
Nhìn về phía Vân Cơ bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Vân Cơ thì khẽ gật đầu đồng ý, thể hiện sau sẽ liên hệ với gã.
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện Nhiếp Chính Vương bên ta đã bắt tay vào làm rồi, dự đoán trong vòng nửa tháng sẽ có tin tức, Vương gia chờ nhận tin tức là được rồi.”
Dứt lời liền duỗi tay ý mời về.
Ba người Thương Triều Tông, Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình nhìn nhau, đều có chút bất ngờ, có thể cảm giác được, tâm tình của Đạo gia hôm nay dường như không vui lắm.
Ba người không thể làm gì khác hơn là cáo từ, Lam Nhược Đình đẩy xe đẩy.
Ai ngờ còn chưa đi được mấy bước, Ngưu Hữu Đạo lại đột nhiên lên tiếng:
“Vương gia, phụ thân Ninh Vương của ngươi chính là vì gặp phải độc thủ của Hiểu Nguyệt Các.”
Ba người đồng thời dừng lại, Thương Triều Tông xoay người nhìn lại, con mắt mở to thêm vài phần, Lam Nhược Đình và Mông Sơn Minh đều xoay người kinh ngạc nhìn hắn.
Vân Cơ hơi cảm thấy ngoài ý muốn nhìn Ngưu Hữu Đạo một cái, chí ít nàng vẫn chưa từng thấy thư báo có liên quan tới chuyện này, không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo lại biết được.
Lam Nhược Đình có chút kích động nói:
“Đạo gia, thảm biến năm đó ngài đã tra ra kết quả rồi ư?”
Dù sao sư phụ Lạc Thiếu Phu của gã cũng đã bỏ mạng trong lần kiếp nạn đó.
Chuyện lần đó vẫn tra không ra chân tướng, bây giờ có thể biết chân tướng, ba người đều có chút kích động.
Ngưu Hữu Đạo yên lặng gật đầu nói:
“Coi như đã có manh mối đại khái! Bản thân Ninh vương là do đích thân các chủ tiền nhiệm của Hiểu Nguyệt Các – Ngọc Thương động tay, mạng của Ninh vương mất trong tay Ngọc Thương. Phía sau chuyện này còn có Yến Hoàng Thương Kiến Hùng tác loạn. Ngọc Thương điều một đám người của Hiểu Nguyệt Các đi ám sát, Thương Kiến Hùng thì phái một trong bốn đại thống lĩnh của kinh đô và vùng lân cận là quân Vương Hoành phục kích.”
“Sau đó, toàn bộ nhân mã của quân Vương Hoành đều bị diệt khẩu. Ninh vương phi và đại ca của Vương gia, còn cả Lạc Thiếu Phu đều bỏ mạng cùng một kiếp. Phía sau chuyện này, Thiên Ma Thánh Tôn Ô Thường cũng có một tay, sau đó chuyện Đông Quách Hạo Nhiên cùng Đường Mục và các đệ tử liên quan gặp nạn là do gặp phải thủ hạ của Ô Thường truy sát.”
Cảm xúc của ba người dường khó có thể bình tĩnh, nhiều năm như vậy, chân tướng vẫn luôn đau khổ truy tìm.
Sau một lúc lâu, Mông Sơn Minh hỏi:
“Đạo gia, Thiên Ma Thánh Tôn cũng tham gia vào việc hãm hại Ninh vương?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Toàn bộ việc này thật ra là do Ô Thường đứng phía sau thúc đẩy.”
Thương Triều Tông bi thống nói:
“Đường đường là Thiên Ma Thánh Tôn, vì sao lại làm khó dễ phụ vương của ta?”
Phụ thân của hắn, mẫu thân và cả đại ca đều bị hại, hắn cũng bị nhốt vào thiên lao chịu đủ đau khổ, làm sao có thể không bi phẫn được.
Ngưu Hữu Đạo:
“Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, Ninh Vương còn chưa có tư cách để Ô Thường cố ý nhằm vào, Ô Thường chỉ là lợi dụng mâu thuẫn nội bộ để thâu tóm thời thế mà thôi, hắn lợi dùng tình huống mình nắm được từ khắp nơi, lại lấy chuyện Thương kính làm mồi, nên tạo ra thảm biến này.”
“Chuyện này rất phức tạp, phía sau không chỉ có Thương Kiến Hùng và Ninh Vương. Ngay lúc đó, Ninh Vương, Lạc Thiếu Phu và sư phụ Đông Quách Hạo Nhiên của ta cùng chưởng môn Thượng Thanh Tông là Đường Mục trước sau hầu như bị ngộ hại trong cùng một giai đoạn, không phải là không có nguyên nhân, phía sau nhóm Ninh Vương cũng không hề yên tĩnh, cũng đang âm thầm gây sự.”
“Có một số việc kỳ thực không có gì ai đúng ai sai, người bị cuốn vào trong đó, phía sau đều có lợi ích của mỗi người thúc đẩy, chỉ có điều vì vậy mà bị cuốn vào nhau mà thôi.”
“Có một số việc, bây giờ ta còn chưa tiện nói cho các ngươi biết, các ngươi biết quá nhiều cũng không có chỗ gì hay, biết hung thủ là ai là đủ rồi, biết quá nhiều cũng không có tác dụng, chuyện liên lụy tới Ô Thường các ngươi cũng bất lực, giao cho ta xử trí đi! Đừng nên hỏi nhiều rồi. Đến thời điểm nên biết, ta sẽ cho các ngươi biết.”
Có một số việc quả thực không tiện nói ra, hắn cũng không thể nói Ô Thường là vì Ma Điển, là bởi vì nhằm vào Triệu Hùng Ca nên mới làm ra những chuyện liên tiếp đó.
Còn Triệu Hùng Ca cũng bị đám Ninh Vương lợi dụng, bên Ninh Vương từ chỗ Triệu Hùng Ca lấy được bí pháp luyện chế nha tướng, tạo ra mười vạn nha tướng, chuyện Nha tướng còn chưa tiện nói cho bọn họ biết được.
Nếu hắn đã nói như vậy, ba người thần sắc bi thống cũng chỉ có thể trầm mặc.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
“Nói cho các ngươi biết chuyện này, là bởi vì chuyện tru diệt Hiểu Nguyệt Các sẽ gây nên sự chấn động trong thiên hạ, ảnh hưởng không nhỏ tới Nam Châu. Việc này cần cho người trong thiên hạ một công đạo, nếu không... tam đại phái của Yến quốc sẽ đều kiêng kỵ Vương gia!”
Ba người Thương Triều Tông nhìn nhau, đã hiểu, tru diệt Hiểu Nguyệt Các là vì báo thù cho Ninh Vương, là vì báo gia thù, báo thù rửa hận, đây cũng là cách để thông cáo với người trong thiên hạ.
“Đã hiểu!”
Thương Triều Tông gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo than thở:
“Thương Kiến Hùng là một trong hung thủ sát hại người nhà của ngươi, là đối thượng báo đại thù hiện tại, còn tiếp tục làm Nhiếp Chính Vương hay không, tự các người suy nghĩ cho kỹ! Suy nghĩ kỹ rồi mau chóng thông báo cho Vân Cơ một tiếng, để dễ liên hệ với bên tam đại phái, cũng dễ để bên Yến kinh chuẩn bị.”
“Được!”
Thương Triều Tông đồng ý, Ngưu Hữu Đạo phất phất tay, sau đó ba người chắp tay xin cáo lui.
Ba người vừa đi, Ngưu Hữu Đạo dựa vào ghế, chậm rãi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt hơi cô đơn.
Vân Cơ cũng đã nhìn ra, vị này sau khi tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các, tâm tình có phần thấp, không biết có phải nguyên nhân vì một câu nói đã lấy hơn sáu ngàn nhân mạng hay không.
Nên liên hệ vẫn phải liên hệ, sau đó Vân Cơ công khai lộ diện, lại đi một chuyến tới bên Thương Triều Tông, hẹn xong việc lấy Thương kính.
Đồng thời cũng mang về quyết định của bên Thương Triều Tông, bên kia vẫn chưa đánh mất lý trí nóng lòng giết Thương Kiến Hùng, suy nghĩ vì đại cục vẫn quyết định từ từ xưng đế, trước tiên làm Nhiếp Chính Vương.
Chỉ cần nắm quyền, Thương Kiến Hùng liền bị nắm trong tay, muốn chém giết muốn róc thịt còn không phải chỉ là một suy nghĩ thôi sao?
...
Một lần hành động tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các, động tĩnh quá lớn không có cách nào bảo mật, đương nhiên cũng không cần phải bảo mật.
Tin tức vừa xuất hiện, quả nhiên cả thiên hạ chấn động, nhất là mang tới ảnh hưởng rất lớn khắp nơi trong giới tu hành.
Đây chính là đường đường là Hiểu Nguyệt Các, không tới một canh giờ đã bị đại quân thế tục giết sạch.
Có tiền lệ này, có người dẫn đầu, người nào trong môn phái tu hành không kiêng kỵ? Ánh mắt nhìn đại quân thế tục mà mình khống chế cũng có phần không bình thường.
Còn La Đại An lúc này quả nhiên là dương danh thiên hạ, cho dù là thế tục hay giới tu hành đều biết vị này là nhân vật tự mình chỉ huy đại quân diệt trừ Hiểu Nguyệt Các.
“Cái gì? Thương Triều Tông một phát đã tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các?”