Năm đó khi hắn ép gả Thiệu Liễu Nhi vào Tề quốc cũng không ngờ tới cuối cùng mình lại mất tích ở Bắc Châu, cũng không ngờ tới cuối cùng lại phát triển thành cục diện này, ngoại trừ cảm thán thế sự vô thường ra cũng thật sự không biết nên nói cái gì cho phải...
Đại quân giằng co, La Chiếu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa trên sườn núi, đứng ở cao nhìn ra xa, đã có thể nhìn thấy đường nét của kinh thàn tề quốc.
Với hắn thì Tề quốc đã xong đời rồi, sau một trận cưỡng ép tựa như chiến đấu kịch liệt thực ra không tìm ra gì, Hô Diên Vô Hận chỉ còn sáu trăm ngàn đại quân lui lại trấn giữ trong Tề kinh, đã bị Cao Phẩm tập hợp hơn tám trăm vạn đại quân vững vàng vây khốn ở đó, không có đường lui, mọc cánh cũng khó thoát.
Cái gọi là đại hạ tương khuynh, một khi tháp sụp cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Một trận dày vò chiến đấu kịch liệt, nhìn thấy quân Tấn lấy thế bài sơn đảo hải tới đánh trận cuối cùng, bên Tề quốc không thấy được hy vọng thắng lợi, Hô Diên Vô Hận cũng không khống chế nổi cục diện, rất nhiều người trong quân Tề chủ động trốn đi đầu hàng quân Tấn.
Tam đại phái Tề quốc cũng không khống chế nổi cục diện, môn phái trong giới tu hành mà bọn họ vốn khống chế trong Tề quốc cũng nhao nhao tìm cơ hội trốn đi.
Không có các môn phái lớn nhỏ bên dưới trợ uy, tam đại phái Tề quốc cũng không có bao nhiêu lực lượng đối mặt với thế tiến công như sóng to gió lớn này được.
Sớm không hàng, bây giờ hàng? Sẽ không có đường đàm phán nữa, người đầu hàng phải đưa ra thành ý đầu hàng!
Cao Phẩm thao túng người đầu hàng phản công, ép quân Tề tới nước này càng khiến tam đại phái của Tề quốc tổn thất nặng nề.
Nhưng trận tử chiến này không hàng, kiên trì tới giờ chỉ còn sáu trăm ngàn nhân mã, chính là do Hô Diên Vô Hận tử trung, cũng có thể nói là toàn bộ nhân mã tinh nhuệ nhất của Tề quốc.
Lấy tám trăm vạn quân tiêu diệt mặc dù không thành vấn đề nhưng đối mặt với sáu trăm ngàn quân tinh nhuệ của Tề quốc nguyện làm ngọc vỡ này cũng tất sẽ mang tổn thất không nhỏ cho quân Tấn, chuyện này khiến Cao Phẩm có chút đau đầu.
Cũng là nguyên nhân vẫn giằng co tới mức này, Cao Phẩm truyền thư cho quân Tề ra lệnh Tề quốc chấp nhận thất bại, ra lệnh Tề quốc đầu hàng.
Mà lúc này, mặt La Chiếu là thần sắc mờ mịt, không phải đang nghĩ chuyện này, đang nghĩ tới tin tức vừa nhận được, Hiểu Nguyệt Các bị Thương Triều Tông tàn sát sạch sẽ!
Trước đó đã hoài nghi lần này Hiểu Nguyệt Các đi họa phúc khó liệu, lại không nghĩ tới lại là kết cục như thế này, hơn nữa còn tới nhanh như vậy.
Gã cũng không biết có nên cảm thấy may mắn vì mình không đi cùng Hiểu Nguyệt Các hay không...
Hạo Chân leo lên tường thành, trông về phía xa, chỉ thấy bốn phía chằng chịt quân Tấn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ giống như sóng biển lớn bao phủ bên này lại, sự bi phẫn trong lòng khó có thể hình dung bằng lời.
Gã biết Tề quốc xong đời rồi, Hô Diên Vô Hận cũng không thể cứu vãn nổi, chỉ là có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tề quốc lại kết thúc trên tay gã, gã lại là vị quân chủ vong quốc của Tề quốc.
Cao Phẩm gửi thư khuyên hàng tới, không bằng nói là đe dọa vũ lực, nếu không hàng, một khi thành bị phá chó gà không tha, tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Thấy thư khuyên hàng như vậy, trên triều đình hoàn toàn yên tĩnh, không ai phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Gã biết rõ, nếu hàng e rằng có thể đảm bảo được tính mệnh nhưng cuộc đời này chỉ sợ đừng mơ có được tự do nữa, chỉ sợ sẽ bị Tấn quốc giam lỏng cả đời.
Mà những quan viên trên triều đình kia thì không giống, có lẽ vinh hoa phú quý nhất, đại quan đầu hàng không làm được đại quan cũng có thể làm một quan nhỏ, ít nhất có thể đảm bảo một nhà bình an.
Trong lòng muốn đầu hàng, lại sợ sáu trăm ngàn nhân mã trong – ngoài thành, lúc này không ai dám mở miệng mà thôi.
Trong thành, hoàng hậu Thiệu Liễu Nhi đang đứng ở đầu đường, không tiếc lấy tôn sư hoàng hậu xuất đầu lộ diện khắp nơi, không dám mặc hoa phục nữa, dẫn theo hai đứa con trai của tiền vương phi Hạo Chân khao tướng sĩ, an ủi bách tính, hy vọng có thể cố gắng trấn an lòng người.
Vị hoàng hậu nàng có thể nói là chưa được hưởng thụ một ngày vinh hoa hoàng hậu nào, nàng cũng không biết mình làm như vậy có thể có bao nhiêu tác dụng, chỉ là đang cố gắng hết sức mà thôi, hy vọng có thể giúp đỡ được chút gì đó.
Còn lui lại giữ ở bên trong thành khu tam đại phái, tầng lớp cấp cao của tam đại phái đang tụ họp thương nghị vấn đề hàng hay không hàng.
Bây giờ thảo luận vấn đề hàng hay không hàng xác thực là hơi muộn rồi, không còn tư cách trả giá gì, nhưng trước đó tam đại phái cũng không có khả năng hàng, nếu không ép tới nước này làm sao có thể xem xét tới vấn đề đầu hàng.
Thái độ của bên Tấn quốc đã rõ ràng, sau khi đầu hàng có thể cho bọn họ địa bàn để đặt chân nhưng không được chiếm lĩnh cảnh nội tây tam quốc của Tấn quốc, mà là ở trong địa cảnh của nguyên Tần quốc.
Tấn quốc đã nói rõ ràng, sau khi nghỉ ngơi và khôi phục sẽ dẫn binh đông chinh, có thể có được địa bàn của nguyên Tần quốc mới có địa bàn chia cho bọn họ, nếu không chiếm được thì không có.
Nói trắng ra là, chính là muốn tam đại phái ra sức tham dự đông chinh.
Điều kiện này khó có thể chấp nhận được, nhưng chuyện này khó chấp nhận được ở tình huống trước đó, còn lúc này?
Không chấp nhận, hoặc là tử chiến đến cuối cùng, sẽ là kết quả gì có thể tưởng tượng được. Hoặc là ngay bây giờ trốn đi, chạy khỏi đây trước đã, nhưng sau đó thì đặt chân ở đâu?
Quốc gia nào có thể yên tâm thu nhận bọn họ, huống hồ còn có vết xe đổ của Hiểu Nguyệt Các.
...
“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng.”
Trong hoàng cung Yến quốc, Đại tổng quản Điền Vũ bước nhanh tới bên ngoài ngự thư phòng, lại thấy một tên thái giám bị thị vệ kéo ra ngoài, kêu khóc cầu xin tha thứ.
Điền Vũ đi tới cửa ngự thư phòng, hỏi một tên thị vệ xem có nghe được có chuyện gì mới xảy ra hay không, tên thị vệ nói không biết tên thái giám làm chuyện gì mà chọc giận tới bệ hạ.
Điền Vũ trầm mặc, biết từ sau khi Thương Triều Tông tung tin bệ hạ là hung thủ mưu sát Ninh Vương, tâm tình của bệ hạ liền cực kỳ không ổn, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ tức giận, đã đánh chết rất nhiều thái giám rồi.
Hiện tại khiến cho thái giám tới hầu hạ đều nơm nớp lo sợ, nhìn thấy bệ hạ như nhìn thấy Quỷ Môn quan vậy.
Sau khi ổn định tâm tình đi vào, nhìn thấy bình trà bị đập vỡ ở dưới đất, còn có đầy đồ đạc bị quăng xuống đất.
Ngồi sau án kiện, Thương Kiến Hùng khuôn mặt âm trầm, tâm tình xác thực là vô cùng tệ hại, hắn không biết Thương Triều Tông làm thế nào lại biết được chân tướng, Thương Triều Tông vừa tung tin tức ra, bên triều đình đương nhiên là lập tức tung tin bác bỏ.
Nguyên nhân dẫn tới tâm tình hỏng bét như vậy không phải bởi vì tin tức mà Thương Triều Tông tung ra mà là thủ đoạn mà Thương Triều Tông tàn sát Hiểu Nguyệt Các!
Vì báo thù cho phụ mẫu huynh đệ lại không để ý tới ảnh hưởng mà đại khai sát giới, quyết tâm cùng ý chí báo thù của Thương triều Tông làm trong lòng hắn căng thẳng.
Lúc này công nhiên chỉ ra hắn là hung thủ, muốn làm gì? Hắn mơ hồ cảm giác được có chuyện gì đó không bình thường, làm hắn cảm thấy khủng hoảng, cảm nhận được áp lực vô hình, cảm thấy Thương Triều Tông sẽ không dừng tay.
Hắn rất hối hận, hối hận trước đây lúc đánh Thương Triều Tông vào thiên lao không giải quyết gọn gàng cho nên mới tạo thành hậu họa khó xử lý như hiện tại.
Điền Vũ rón ra rón rén đi tới bên cạnh hắn, bẩm báo:
“Bệ hạ, chưởng môn Long Hưu của Tiêu Dao cung cùng chưởng môn Mạnh Tuyên của Linh Kiếm Sơn đã tới.”
Thương Kiến Hùng cả kinh đứng lên:
“Bọn họ tới đây làm gì?”
Không lâu trước, chưởng môn Cung Lâm Sát của Tử Kim Động tới, hắn cố ý chạy tới bái kiến, ai ngờ Cung Lâm Sách lại từ chối gặp hắn.