Đạo Quân

Chương 2242: Mặt trời mọc từ hướng tây



Hiện tại Long Hưu và Mạnh Tuyên lại tới nữa, dưới thời cơ này, chưởng môn của tam đại phái đều tới làm hắn cảm thấy cực kỳ bất an.

Điền Vũ cẩn thận nói:

“Đã hỏi rồi, nhị vị chưởng môn đều nói là Cung chưởng môn đưa tin, bảo nhị vị tới đây tụ họp một lần.”

Cung Lâm Sách chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng Thương Triều Tông, Cung Lâm Sách muốn làm gì? Thương Kiến Hùng trầm giọng nói:

“Đi! Đi bái kiến ba vị chưởng môn.”

Bên ngoài phòng công vụ, phụ trách quân vụ của Yến quốc, đại tư mã Thương Vĩnh Trung đi bộ trong cung, tựa như nhàn rỗi không có chuyện gì đi bộ vào phòng công vụ của đại tư không Cao Kiến Thành.

“Khụ khụ” Thương Vĩnh Trung vội ho một tiếng.

Đang dựa vào bàn phê văn, Cao Kiến Thành ngẩng đầu lên, thấy là hắn thì nở nụ cười:

“Vương gia giá lâm, là có chuyện gì cần phân phó?”

Kết quả thấy đối phương nháy mắt, vì vậy mới nghiêng đầu ra hiệu cho những người khác đang ở trong phòng.

Đợi những người khác đều lui ra ngoài, không có người ngoài nữa, Thương Vĩnh Trung bước nhanh tới bên cạnh Cao Kiến Thành, cúi người ghé vào tai ông ta, nói:

“Mới rồi, chưởng môn của tam đại phái đã tới đông đủ.”

Cao Kiến Thành ồ một tiếng:

“Chắc là có chuyện gì đó rồi! Làm sao vậy, chẳng nhẽ Vương gia muốn đi bái kiến?”

Thương Vĩnh Trung suỵt một tiếng nhìn chung quanh, thấp giọng nói:

“Ta nói Cao đại nhân này, ngươi giả bộ hồ đồ cái gì,lần này chưởng môn của tam đại phái đột nhiên tới có thể có chuyện tốt gì? Ngay cả ta cũng đã nhìn ra, ta không tin lấy sự khôn khéo của Cao đại nhân lại không nhìn ra manh mối gì.”

Hắn cũng không tin bằng vào sự hiểu biết trong cung của Cao Kiến Thành lại có thể không biết chưởng môn của tam đại phái tới. Có một việc có thể xác định, Cao Kiến Thành chắc chắn có nhiều tai mắt trong cung hơn gã. Bởi vì tình cảnh của gã xấu hổ, tay không tiện duỗi quá dài. Ngay cả gã cũng đã biết, gã không tin Cao Kiến Thành có thể không biết.

Dường như Cao Kiến Thành không hiểu nói:

“Có thể có đầu mối gì?”

Cáo già! Thương Vĩnh Trung kiềm chế kích động muốn phun nước bọt vào mặt ý:

“Thương Triều Tông tàn sát Hiểu Nguyệt Các, lấy thủ đoạn tàn khốc diệt môn Hiểu Nguyệt Các, lại chỉ điểm bệ hạ cũng là hung thủ, ý muốn như thế nào? Cố tình lại vào ngay lúc này, chưởng môn tam đại phái chạy tới, ngươi không lo sẽ xảy ra chuyện gì ư?”

Cao Kiến Thành ồ một tiếng, dường như suy nghĩ chút:

“Vương gia, ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Chưởng môn của tam đại phái tới gặp bệ hạ không phải là chuyện rất bình thường sao?

Thương Vĩnh Trung trừng mắt, có chút nóng nảy:

“Ta nói này Cao đại nhân, giả bộ hồ đồ với ta có gì thú vị sao? Cung Lâm Sách tới trước, bệ hạ muốn đi bái kiến, nhưng mà Cung Lâm Sách từ chối gặp bệ hạ... chuyện này, ta không tin ngươi không biết.”

Cao Kiến Thành a một tiếng:

“Lại có chuyện này sao?”

“...”

Thương Vĩnh Trung không nói nữa, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng xì một cái:

“Ngươi đừng có giả vờ như vậy. Được, Cao đại nhân, bản vương xem như ngươi lợi hại.”

Xoay người rời đi.

Cao Kiến Thành còn tưởng gã muốn rời đi, vừa định nói “"Vương gia đi thong thả”, ai ngờ Thương Vĩnh Trung lại kéo ghế quay lại, cái ghế đặt cạnh y, ngồi bên cạnh y vẻ mặt thành thật nói:

“Bây giờ ta nói, ngươi cũng biết, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Cao Kiến Thành câm nín, cuối cũng vẫn chọn tiếp tục giả bộ hồ đồ:

“Cung chưởng môn không gặp đương nhiên là có đại lý, chắc là có chuyện gì đó.”

“Chừng nào thì ngươi mới gặp bệ hạ để cùng đi bái kiến chưởng môn của ba phái tránh bị từ chối?”

Thương Vĩnh Trung hỏi ngược một câu, không vòng vo, vung tay lên:

“Ta không muốn quanh co cái rắm gì với ngươi đâu. Ta nói này Cao đại nhân, ngươi, ta và bệ hạ đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, một khi bệ hạ gặp chuyện không may, ngươi và ta đều chạy không được.”

Cao Kiến Thành trầm mặc một lúc:

“Là bệ hạ bảo ngươi tới?’

Thương Vĩnh Trung:

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hiện tại bệ hạ sợ là đang vội đi gặp ba vị chưởng môn, vội vã làm rõ tình huống, nhất thời sao có thể nghĩ đến chúng ta được.”

Cao Kiến Thành chần chừ nói:

“Hay là trước làm rõ tình huống rồi nói sau đi.”

Thương Vĩnh Trung ý vị thâm trường nói:

“Cao đại nhân, lấy chuyện ta và ngươi đã làm, sợ là Thương Triều Tông sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Nếu ngươi có đối sách gì, chúng ta phải bổ sung cho nhau! Có chỗ nào cần ta xuất lực cũng không cần khách khí với ta.”

Đây mới là mục đích lần này gã tới, gã lo như cháy nhà, kết quả nhìn thấy vị này còn có thể giống như một người không có chuyện gì xử lý công vụ, không khỏi cũng quá bình tĩnh rồi.

Vì vậy gã hoài nghi lão hồ ly này đã sớm có đối sách, hy vọng một khi có chuyện ngoài ý muốn có thể cùng tiến cùng thối.

Cao Kiến Thành cười, phát hiện ra phản ứng của vị này khá bén nhạy, về những chuyện khác không có bản lĩnh gì, đối với chuyện phỏng đoán mấy thứ này thì đầu óc rất thanh tỉnh, nhanh như vậy đã ý thức được nguy cơ tới gần rồi.

Chỉ có điều cũng có thể hiểu được, nếu không có bản lĩnh này, một đám hoàng tộc cũng không có cách nào trổ hết tài năng để leo lên vị trí này.

...

Long Hưu và Mạnh Tuyên trước sau cùng tới hoàng cung, sau khi tới dò xét tình hình ở nơi đệ tử của bản phái trú trong cung thì mới lần lượt tới chỗ của Cung Lâm Sách.

Ba người mới vừa gặp mặt ngồi xuống trong đình, có đệ tử chạy tới, bẩm báo:

“Chưởng môn, bệ hạ tới, ở ngoài cửa cầu kiến.”

Cung Lâm Sách lạnh nhạt nói:

“Đã nói ba người chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, bảo bệ hạ về đi, chúng ta sẽ chọn thời điểm tới bái kiến.”

“Vâng!”

Đệ tử lĩnh mệnh rời đi.

Long Hưu và Mạnh Tuyên trao đổi ánh mắt, Long Hưu chậm rãi nói:

“Cung huynh, ngươi là đang muốn hù dọa bệ hạ hay thế nào?”

Cung Lâm Sách:

“Ta cần phải hù dọa hắn sao?”

Mạnh Tuyên:

“Tới một chuyến không dễ dàng, nói đi, vội vã gọi bọn ta tới là vì chuyện gì?”

Tới một chuyến xác thực không dễ dàng, bây giờ tọa kỵ phi cầm của các phái đều bị Phiêu Miểu Các đoạt lại, bọn họ là chưởng môn của đại phái cũng phải lặn lội đường xa cưỡi ngựa xóc nảy mới tới được đây. Đều có phần nhớ lại cảm giác trước đây có tọa kỵ phi cầm, bây giờ hiệu suất làm việc thấp hơn nhiều, cấp cao trong ba phái cũng không muốn ra khỏi cửa.

Cung Lâm Sách:

“Tới một chuyến là không dễ dàng, cho nên không mời nhị vị tới Tử Kim Động, hẹn gặp mặt ở kinh thành này, đường xá của mọi người có thể gần hơn chút. Phải bôn ba tới đây đương nhiên là có chuyện, aiz, tên Thương Triều Tông ở Nam Châu thật khiến người ta không bớt lo được, Hiểu Nguyệt Các nói diệt liền diệt.”

Long Hưu xùy một tiếng:

“Ngươi lại còn nhắc tới chuyện này, không có Tử Kim Động ngươi ở sau lưng chống đỡ, một đám phàm phu tục tử, hắn dám khai đao với Hiểu Nguyệt Các sao?”

Mạnh Tuyên:

“Dáng vẻ mèo khóc chuột đừng có diễn trước mặt bọn ta làm gì, nói đi, chuyện gì?”

Cung Lâm Sách than thở:

“Còn có thể có chuyện gì? Thương Triều Tông đã làm gì, các ngươi đều thấy được. Đúng, không sai, khai đao với Hiểu Nguyệt Các có Tử Kim Động ta chống đỡ sau lưng, nhưng vì sao ta lại làm như vậy, các người có nghĩ tới không? Hiểu Nguyệt Các là thứ gì? Lòng muông dạ thú, người qua đường đều biết, ta há lại có thể tha cho bọn chúng mưu đồ gây rối trên địa bàn của Tử Kim Động ta? Thương Triều Tông đã có ý, Tử Kim Động ta cũng chỉ đành biết thời biết thế mà thôi.”

“Nhưng không ngờ người kia được một tấc lại muốn tiến một thước, nóng lòng báo thù rửa hận, lại theo dõi Thương Kiến Hùng. Không dối gạt nhị vị, bây giờ hắn muốn điều binh báo thù, muốn nhân cơ hội cướp vị trí của Thương Kiến Hùng.”

Long Hưu lạnh lùng nói:

“Coi bọn ta chỉ là vật chưng bày hay sao?”

Mạnh Tuyên quát lên:

“Hắn dám!”

Cung Lâm Sách:

“Có gì mà hắn không dám? Vì báo thù đã diệt môn Hiểu Nguyệt Các đó thôi.”

Long Hưu:

“Tử Kim Động ngươi nuôi chó, đừng có nói ngươi không quản được đó.”

Cung Lâm Sách:

“Hắn chính là muốn báo thù, vì thế không tiếc trở mặt với Tử Kim Động ta, ta có thể làm gì được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.