Đạo Quân

Chương 227: Nổ Tung



"Sau khi Thương Kiến Bá nhận ra tâm ý của ta, khéo léo từ chối, về sau thậm chí còn tránh ta. Thương Kiến Bá khi đó đã có thê thất rồi, còn có một đứa con trai, Thương Triều Tông lúc đó còn chưa thấy bóng dáng, nhưng ta không để ý điều này, khi đó ta như đuên, chỉ cần có được ông ta, tình nguyện không cần danh phận. Sau cùng chung quy vẫn là anh hùng có qua ải mỹ nhân, ta đã được toại nguyện, hai người ở bên nhau."

Viên Cương im lặng, giữa biểu huynh muội thế mà... chẳng qua nghĩ đến thời đại này, chuyện cưới gả giữa biểu huynh muội chính là chuyện thường tình, cũng chỉ có thể thư thái.

"Về sau, thế cục thiên hạ sinh biến, Yến quốc cần bức bách liên hợp với Triệu quốc, muốn trả anh em ta về Triệu quốc, anh em ta cuối cùng cũng nhịn được đến ngày này, sống sót, nhưng khi đó ta không muốn trở về, chỉ muốn ở cùng Thương Kiến Bá, nhưng mà huynh trưởng không cho phép, ta đường đường là công chúa tôn quý, không thể không minh bạch không danh phận ở với một nam nhân, càng không có đạo lý làm thiếp, bằng không Triệu quốc gánh không nổi người đó!"

"Còn có cái gì mà công chúa gả cho nước khác là qùy gối hòa thân, lại cái gì mà bây giờ là Yến quốc muốn cầu cạnh Triệu quốc, cho dù là Thương Triều Tông muốn cưới ta, cũng cần Yến quốc mang thành ý ra, tắng ra, chính là muốn đoạt lấy lợi ích từ Yến quốc!"

"Khi đó ta rất ngây thơ, lén lút trốn đi, giữa mùa đông một mình trốn trong núi, vừa đói vừa lạnh. Sau đó, Thương Kiến Bá mạo hiểm tuyết lớn, đích thân dẫn người tìm được ta, ta rất cảm động, vốn tưởng rằng ông ta muốn ở cùng với ta, nhưng ai ngờ đến rằng ông ta lại đích thân đưa ta trở về đội xe về nước."

"Hôm đó tuyết rất lớn, ông ta cưỡi trên lưng ngựa không nhúc nhích, trước khi lên xe, ta hét lên với ông ta, ta hận ngươi!"

"Người ta yêu nhất, cũng là người làm ta tổn thương sâu sắc nhất!"

Đến đây, bà ta đã lệ rơi đầy mặt, giống như hồi tưởng lại tình cảnh ngày hôm đó.

Viên Cương im lặng mặt không biểu tình.

"Sau khi về nước, lục tục nghe thấy thông tin của ông ta, ông ta nổi dậy rất nhanh, trở thành danh tướng thời đại, thân là thống soái Anh Dương Vũ Liệt Đao, đánh đâu thắng đó, uy chấn thiên hạ!"

"Mà phụ hoàng và mẫu hậu vì dẹp yên Thứ sử Kim Châu Tiêu Hoàng khi đó, đem ta gả cho con trai của Tiêu Hoàng, cũng chính là vong phu của ta Tiêu Biệt Sơn."

"Không bao lâu sau, Tiêu Hoàng qua đời, Tiêu Biệt Sơn tiếp nhận quản lý Kim Châu. Về sau phụ hoàng qua đời, huynh trưởng lại tiếp nhận hoàng vị, huynh trưởng hùng tâm bừng bừng, ý đồ bình định các nước chư hầu ngay cả em rể cũng không muốn buông tha!"

"Ta cũng không trông chời hắn ta có thể bỏ qua! Khi mà phụ hoàng mẫu hậu đưa ta đến Yến quốc làm con tin, là vì bách tín Triệu quốc; Khi ép ta trở về, lại là vì cái gì mà không thể làm nhục quốc thể; Khi ép ta gả cho Tiêu Biệt Sơn, lại là vì gì mà giang sơn xã tắc của Triệu quốc mà hi sinh..."

"Kỳ thực khi đó ta đã dần dần hiểu ra, dựa vào ai cũng vô dụng, không bằng dựa vào chính mình, ta sẽ không tiếp tục để mặc cho bọn họ điều khiển,động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý (1), cầu viện! Thương Kiến Bá phục tình triều đình Yến quốc, đích thân thống lĩnh đại quân áp sát biên giới, khiến cho trên dưới Triệu quốc kinh hoảng, cuối cùng phá giải chung quanh Kim Châu, cũng là lần đó, dẫn đến sự xem trọng của Vạn Động Thiên Phủ đối với ta!"

(1) Động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý: dùng tình cảm và đạo lý để thuyết phục người khác.

"Phụ hoàng mẫu hậu đưa ta đến Yến quốc làm con tin là vì giang sơn xã tắc, ép ta trở về nước là vì giang sơn xã tắc, ép ta gả cho một tên nam nhân thân thể đầy bệnh tật cũng là vì giang sơn xã tắc, huynh trưởng muốn giết tướng công của ta vẫn là vì giang sơn xã tắc, chắc hẳn Thương Kiến Bá khi đó cũng vì giang sơn xã tắc của Yến quốc. Vậy bây giờ thì sao, huynh trưởng của ta chỉ sợ hận không thể sớm diệt trừ ta, lý do đương nhiên cũng là vì giang sơn xã tắc, giang sơn xa tắc của bọn họ một nữ nhân như ta có thể gánh nổi hay sao?"

"Đến đây, rời khỏi Thương Kiến Bá cũng không hẳn là chuyện xấu, kết cục của Thương Kiến Bá chắc hẳn ngươi cũng đã nghe rồi, nếu như ban đầu đi theo Thương Kiến Bá, e là ta cũng phải chết không minh bạch, ha ha!" Bà vừa cười vừa khóc, nâng lấy hũ rượu ngầng đầu trút mãnh liệt.

Viên Cương vươn tay đoạt lấy hũ rượu trên tay bà, ném ra phía sau, tõm tõm, lại ném vào hồ sen, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đạo gia cũng vì người làm việc, người đừng làm lỡ việc của mình." Bước nhanh rời đi.

Hải Như Nguyệt quay lưng âm thầm cắn môi, hay lắm nam nhân ý chí sắt đá!

Đợi đến khi bà đứng dậy quay đầu, sớm đã không thấy bóng dáng Viên Cương.

Sau đó, lệnh cho người tìm quản gia Chu Thuận đến, phân phó việc của Ngưu Hữu Đạo.

Đợi khi sắp xếp xong việc, đã có chút say rượu, bước chân có chút lộn xộn, vừa về đến phòng của mình, một cánh tay ôm lấy vòng eo bà.

Quay đầu nhìn lại, là trưởng lão Vạn Thiên Động Phủ Lê Vô Hoa, tay đã sờ về phía không nên sờ của bà.

"Nghe nói gần đây ngươi và cái tên gì mà Viên Cương qua lại rất thân mật, không phải là động lòng ưng ý hắn rồi chứ?"

"Làm gì có, tên Ngưu Hữu Đạo đó đích thực là một nhân tài, ta chẳng qua là muốn thông qua người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo và Ngưu Hữu Đạo để rút ngắn quan hệ mà thôi."

"Ngươi là người của ta!"

"Muốn cho ta làm người của ngươi rất đơn giản, cưới ta là được rồi, Trưởng công chúa Triệu quốc, ngươi dám cưới không? Ngươi cũng chỉ là dám chiếm tiện nghi mà thôi, ưm..."

Lời nói đến đây, đã bị ôm lên giường...

Lưu Phương quán, dọc đường quay về tâm tình Viên Cương có chút nặng nề, giăng lưới ở cả Triệu quốc, đây là triều đình Yến quốc đã động thủ với Đạo gia, tình cảnh Đạo gia nguy hiểm!

Trở lại viện tử, nhìn thấy Ngụy Đa, vừa đóng cửa, thấp giọng nói: "Đạo gia gặp nguy hiểm, chúng ta không thể đợi thêm nữa, việc giải cấm chế trên người ngươi chỉ có thể đợi sau này tiếp tục, ta bây giờ muốn động thủ!"

Ngụy Đa gật đầu: "Được!"

Viên Cương: "Ngươi mau chóng thu dọn đồ đạc, ta đi gây ra động tĩnh, vừa có động tĩnh, ngươi lập tức thừa dịp hỗn loạn thoát thân trước, ta đi theo sau tìm ngươi, chúng ta ra khỏi cửa gặp mặt ở giao lộ đầu đường ở con phố phía bên phải!"

"Được!" Ngụy Đa ra sức gật đầu.

"Nhiều thuốc tích trữ, tiếng động có thể hơi lớn, ngươi đừng hoảng hốt, cũng đừng nghĩ nhiều, vừa có tiếng động lập tức đi, hiểu chưa?"

"Biết... biết rồi!" Ngụy Đa gật đầu lần nữa.

Viên Cương lập tức đi vào buồng trong ôm bình rượu ra, rời khỏi tiểu viện.

Ngụy Đa mau chóng thu dọn hành lý.

Viên Cương ôm bình rượu đi đến hoa viên Lưu Phương quán, đi đến một mảnh bên trong hòn non bộ.

Bất động thanh sắc quan sát bốn phía một cái, quỳ xuống, vươn tay từ dưới đáy của hòn non bộ, lấy ra một bao giấy dầu, gỡ giấy dầu ra, kéo ra một sợi giống dây thừng, dẫn trên mặt đấy.

Đùng! Bình rượu ở trên góc hòn non bộ nổ ra một cái động, trút ra vật thể màu đen dạng cát, đổ chồng chất lên trên vật thể dạng dây thừng, sau đó xách bình rượu đứng dậy bước đi, một đường bước đi, cát mịn màu đen một đường đổ xuống, trên đường phía sau lưng hắn ta lưu lại một vệt màu đen, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem.

Cảm giác trọng lượng bình rượu trong tay, bộ dáng điềm nhiên như không đi đến bên cạnh một cái bình, trực tiếp ngồi lên trên bậc thang.

Để bình rượu xuống phía bên cạnh, trong lòng lấy ra cây châm lửa, chú ý đến hai nha hoàn từ phía bên cạnh hòn non bộ đi qua, đợi một lúc, đợi đến sau khi hai nha hoàn đi xa, kéo bật lửa trong tay ra thổi đốt, châm lên trên đống cát đen trên mặt đất.

Xì! Một trận khói bốc lên, một dải tia lửa thuận theo đường đi đống cát đen đi nhanh chóng.

Viên Cương nhấc bình rượu lập tức đứng dậy nhanh chóng rời khỏi, đi về phía rừng cây.

Ầm!

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, sơn giả nổ ra văng tung tóe, cuồng phong gào thét bốn phương tám hướng.

Viên Cương bước một bước xa, bay nhào vào trong rừng cây, sức nổ ngay lập tức xông đến, phá hủy cây cối hoa cỏ, Viên Cương lách người trốn phía sau một cây đại thụ, mấy tảng đá to gào thét bay tới, mặt đại thụ nghênh đón trận nổ bị một tảng đá đập cho vụn gỗ bay tán loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.