Đạo Quân

Chương 2298: Phản (2)



Thương Thục Thanh lại liên tục gật đầu, thật ra nàng cũng không hiểu ý trong câu nói này của hắn lắm, dù sao hắn nói gì thì là cái đó. Dù sao có chuyện chải tóc sáng sớm hôm nay, lại thêm hắn có thể nói chuyện với mình như vậy, nàng cảm thấy oan ức gì đó đều giá trị.

Viên Cương đi nhanh tới bẩm báo: "Đạo gia, tất cả đều đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát được rồi."

Ngưu Hữu Đạo: "Người trong sơn trang đâu?"

Viên Cương: "Tất cả đều đã đuổi vào mật đạo và khống chế rồi. Đám người Đoạn Hổ cũng sắp đến, đến lúc đó bọn họ sẽ khống chế tốt."

Ngưu Hữu Đạo: "Xuất phát!"

Viên Cương lập tức đi truyền lời.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nói với Thương Thục Thanh: "Chúng ta đi thôi."

Thương Thục Thanh "Ừ" một tiếng và đi theo bên cạnh hắn.

Ngưu Hữu Đạo đi tới trước ngựa và lôi con ngựa đi, tự mình dẫn ngựa cho nàng.

Thương Thục Thanh cảm giác không chịu nổi, vội vàng xua tay không cần, bảo mình có thể đi được.

Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều lại có chút bá đạo, cuối cùng ở trước mặt mọi người đã nắm lấy cánh tay nàng, đưa nàng lên lưng ngựa, khiến người ta cảm giác được hắn đang công khai chủ quyền.

Chuyện này ầm ĩ đến mức Thương Thục Thanh chột dạ nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, phát hiện ánh mắt tất cả mọi người quả nhiên là chút là lạ thì trong tâm hoảng hốt, nhưng lại... không hiểu sao cũng có chút ngọt ngào và hạnh phúc.

Ngưu Hữu Đạo đưa dây cương cho nàng, bản thân xoay người lên một con ngựa khác và phất tay ra hiệu xuất phát.

Xe ngựa xuống núi tiến vào đường lớn, được nhóm người bảo vệ, vội vàng lao nhanh...

Tân Đô nước Tấn, địa chỉ mới của Thái Học, Thiệu Bình Ba đang tuần tra bị Thiệu Tam Tỉnh gọi sang một bên.

Khi nghe bẩm báo, Thiệu Bình Ba lên tiếng: “Đã xác nhận Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư đều chết hết sao?"

Thiệu Tam Tỉnh: "Nghe tin đồn của phía bên ngoài, lão nô lập tức mượn cớ tặng đồ đi gặp Đào tổng quản để hỏi thăm. Đào tổng quản nói là thật, bảo không nên nói ra ngoài, bên ngoài truyền thì mặc bên ngoài, chúng ta không cần nhiều lời để tránh rước họa vào thân."

"Thủ đoạn tốt, bản lĩnh tốt, tốc độ thật nhanh, cuối cùng lại bỗng chốc bị giết hai người!" Thiệu Bình Ba có chút thán phục, muốn không sợ hãi cũng khó. Người chết không có khả năng là người bình thường, mà là hai thánh từng ngự trị thiên hạ, y lại truy hỏi: "Ô Thường thì sao?"

Thiệu Tam Tỉnh: "Ô Thường không có việc gì, chuyện xảy ra ở Khí Vân Tông, trên dưới Khí Vân Tông có không ít người tận mắt nhìn thấy. Căn cứ vào tình huống ở hiện trường, Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư chết chắc là kết quả do Ô Thường và một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ Giả Vô Quần liên thủ bố trí cạm bẫy. Kỳ lạ là sau khi giết Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư, Ô Thường cuối cùng lại đuổi theo đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia."

Thiệu Bình Ba chắp tay híp mắt, trầm ngâm nói: "Liên thủ à? Ô Thường đây là bảo hổ lột da, nhanh thôi, kế tiếp chắc hẳn sẽ đến lượt Ô Thường."

Thiệu Tam Tỉnh: "Đại công tử đoán không sai, đã chết hai người, xem ra ba thánh này quả thật không phải là đối thủ của Giả Vô Thiệt."

Thiệu Bình Ba nhìn về phía xa: “Sắp thấy kết quả rồi. Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới!"

Lúc này, tin Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư chết đã nhanh chóng được truyền đi trong thiên hạ...

Khí Vân Tông, Hắc Thạch bước nhanh đến.

Còn không đợi y mở miệng, Ô Thường đứng ở bên vách núi đã quay đầu hỏi trước: "Vẫn chưa có tin tức của thành phủ Nam Châu bên kia à?"

Nhân viên quản lý bên này và xung quanh sơn trang Mao Lư hình như đều mất liên hệ, bình thường bọn họ sẽ duy trì đưa tin nhất định, đột nhiên xuất hiện sự yên lặng, không đưa tin trở lại.

Điều này làm cho hắn ta mơ hồ ý thức được một vài điều không bình thường, chẳng lẽ bởi vì những người này còn chưa trở lại, trước mắt sơn trang Mao Lư bị chặn không có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài sao?

Cho nên hắn ta rất quan tâm đến tình hình bên kia.

Vẻ mặt Hắc Thạch do dự, trong lòng sợ hãi, nhưng không nói không được, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đã nhận được tin."

Ô Thường phát hiện thần sắc y không đúng thì trầm giọng nói: "Tại sao ấp a ấp úng thế?"

Hắc Thạch sợ hãi nói: "Thánh Tôn, bên trong thành phủ Nam Châu đột nhiên phát động quét sạch, bao vây tiêu diệt bảy tám người do chúng ta ngầm bố trí ở xung quanh, may mắn người chạy trốn tìm được tới gần tiền trrang Thiên Hạ, mượn đường dây liên lạc ở đó mới truyền đến tin tức. Còn có..."

Ô Thường tức giận: “Nói!"

Hắc Thạch: "Lần lượt nhận được tin tức, Linh Tông, Thiên Hành Tông, Vạn Thú môn gần như đều trong thời gian tương tự, giết nhân viên Phiếu Miểu Các đóng ở đó và lén lút rời đi. Vẫn có Ma Giáo cũng làm phản, giết người của Thánh địa, bây giờ chẳng biết đi đâu."

Ô Thường nắm lấy vạt áo của y, tức giận nói: "Vì sao không báo sớm?"

Hắc Thạch: "Chuyện này không thể coi thường được nên thuộc hạ lo lắng có sai lầm, muốn xác nhận, nào ngờ các phương diện liên quan đều có tình huống tương tự báo tới, lúc này thuộc hạ mới xác định chắc hẳn không phải là hiểu nhầm gì, có thể là... Có thể là..."

Có thể cái rắm, Ô Thường đẩy y ra và lắc người nhanh chóng bay về phía chân trời.

Nhìn theo bóng hắn ta biến mất, Hắc Thạch còn sợ hãi giơ tay áo lên lau mồ hôi lạnh, tự mình lẩm bẩm: “Cái bẫy, bị lợi dụng, tất cả đều là cái bẫy, tất cả đều là cái bẫy, thủ đoạn thật là ác độc. Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư chết, kế tiếp..." Y có cảm giác không rét mà run.

Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm giác trời thật sự sắp thay đổi rồi.

Hắc Thạch xoay người nhìn tòa Lâu Các bị phá hủy này, đột nhiên nhớ tới lời vị kia nói ngày đó: Ngày hôm nay ta có một câu nói với ngươi, tương lai nếu tới lúc cùng đường, chỉ cần ngươi tìm Thôn Thiên Hoàn đến cho chúng ta, chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống!

Trước đó nghe hắn nói như thế, y cảm thấy nực cười, bởi vì biết bên này nắm giữ gốc gác của đối phương, sau đó Ô Thường muốn diệt trừ đám người kia.

Bây giờ xem ra, chỉ sợ còn không biết là ai sẽ diệt trừ ai đâu.

"Thôn Thiên Hoàn..." Hắc Thạch nói thầm một tiếng rồi vội vàng ngậm miệng lại.

Y bỗng nhiên phát hiện mình đã có ý này thì bản thân không nhịn được hãi hùng khiếp vía nhìn bốn phía xung quanh, dường như lo lắng bị người ta nghe được.

Nhưng trong lòng y đã đang suy nghĩ, đoán xem Thôn Thiên Hoàn có khả năng giấu ở đâu.

Biển lớn mênh mông, một bóng người từ trên cao rơi thẳng vào bên trong Dược Cốc.

"Ai?" Tu sĩ canh gác chợt lao ra chất vấn. Sau khi nhìn thấy người đến là ai, tất cả đều hành lễ: “Tham kiến Thánh Tôn."

Người tới chính là Ô Thường, mắt hắn ta lạnh lẽo đảo qua mọi người, trầm giọng nói: "Hắc Ly ở đâu?"

Mọi người nhìn nhau, một người bẩm báo: "Hồi bẩm Thánh Tôn, sư đồ Hắc Ly mới vừa đi, đi du lịch ngày hôm trước."

Ô Thường gầm lên phẫn nộ: "Du lịch?"

Thấy hắn ta tức giận, người trả lời lập tức nơm nớp lo sợ đáp: “Vâng."

Ô Thường lắc người lao vào bên trong Dược Lư, rất nhanh, cả phòng Dược Lư nổ bay tán loạn ra bốn phía.

Ô Thường nhảy ra rồi lại lao vào phòng ở của đám người Hắc Ly, nhưng ở đó nào còn có bóng người nào.

Một số căn phòng bị pháp lực mạnh mẽ phá hủy, Ô Thường phát tiết lửa giận khiến các tu sĩ trong Dược Cốc khiếp sợ.

Sau khi phá xong Ô Thường lắc mình rơi vào trên ngọn núi cao nhất của đảo, rơi vào trong miệng núi lửa đầy mùi lưu hoàng, hắn ta đứng trong gió, sắc mặt thâm trầm, nắm chặt hai tay mà không nén được cơn giận.

Khi nghe Khí Vân Tông bẩm báo, hắn ta lại ý thức được mình bị lừa, cho nên lập tức chạy tới ở đây, chỉ muốn xác nhận một chút, kết quả chứng minh hắn ta thật sự bị lừa.

Cho tới bây giờ, hắn ta đã hiểu rõ ràng, đây rõ ràng là một âm mưu từ đầu tới cuối được cẩn thận vạch ra.

Từ khi hắn ta nhìn thấy Côn Lâm Thụ ra tay ở Hoang Trạch Tử Địa, một âm mưu đã được lập ra đối với hắn ta, lại chờ hắn ta chủ động chui vào trong!

Sơn trang Mao Lư lộ ra chính là một con mồi, Quỷ Y Hắc Ly cung cấp tình hình làm còn mồi càng thật hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.