Đạo Quân

Chương 2309: Vừa sợ vừa giận (1)



“Trước đây ta và Triệu Đĩnh chịu trách nhiệm chắp đầu, Ô Thường ở ven hồ đánh bất ngờ, ta và Ô Thường đã trực tiếp giao đấu, ta thực sự không phải là đối thủ của hắn, nhưng lúc đó ta tối thiểu còn có thể đánh được với hắn ta mấy chiêu, không đến mức tệ như vậy."

Ngưu Hữu Đạo: "Ý của ngươi là trước đó hắn ta đã che giấu thực lực sao?"

Chư Cát Trì lắc đầu: "Không giống. Lúc hắn ta bắt ta, ta từng liều mạng thi pháp phản kháng. Pháp lực hai bên giao hòa phân cao thấp, căn cơ pháp lực của hắn ta hình như không hùng hậu như vậy, ngược lại giống như là đột nhiên tăng vọt."

Nguyên Tòng: "Làm gì có chuyện tu vi đột nhiên tăng vọt chứ... Nhưng đúng là có chút kỳ lạ. Khi ở Khí Vân Tông, hắn ta muốn giết Côn Lâm Thụ, lần đó Côn Lâm Thụ sử dụng hỏa độn đã dễ dàng thoát thân, mà lần này, hắn ta một lần hành động lại phá được hỏa độn của Côn Lâm Thụ, đánh cho Côn Lâm Thụ trở tay không kịp."

Triệu Hùng Ca và Ngưu Hữu Đạo đều nhíu chân mày, ánh mắt hai người gặp nhau và cùng lúc nói ra một câu: “Quán Thể Đại Pháp!"

Cái gì mà Quán Thể Đại Pháp? Mọi người đồng thời nhìn về phía hai người.

Hai người không giải thích, không có nói tới Ma Điển.

Những người khác không biết nhưng hai người bọn họ đã xem qua Ma Điển lại hiểu rõ, đây là một môn tà thuật được ghi lại ở trên Ma Điển, một người rót tu vi của mình cho người khác.

Triệu Hùng Ca lĩnh hội qua thuật pháp này. Năm đó Triệu Hùng Ca còn trẻ, tu vi còn chưa cao như lúc này. Thánh Nữ Ma Giáo từng lấy Quán Thể Đại Pháp chuyển tu vi trên thân qua cho Triệu Hùng Ca, khiến tu vi của Triệu Hùng Ca lúc đó đột nhiên tăng mạnh, một lần hành động đạt tới Kim Đan kỳ đỉnh phong.

Triệu Hùng Ca trầm giọng nói: "Ai sẽ cam lòng đưa tu vi toàn thân cho hắn ta chứ? Có thể khiến cho tu vi của hắn ta từ Nguyên anh kỳ đột nhiên tăng mạnh, tu vi Kim Đan bình thường không có khả năng lấp đầy được đâu. Xem ra phải có mấy người chuyển hết tu vi toàn thân cho hắn ta."

Ngưu Hữu Đạo cũng trầm giọng nói: "Người không biết Quán Thể Đại Pháp làm sao chuyển tu vi cho hắn trước được?"

Triệu Hùng Ca tất nhiên có thể nghe hiểu được thâm ý trong đó, cũng không biết Ô Thường dùng cách gì mà làm cho một số người tu luyện Quán Thể Đại Pháp dâng lên pháp lực và tu vi của mình.

Ngưu Hữu Đạo: "Không trách được Lữ Vô Song nghe nói Ô Thường điều khiển thuật pháp Vô Biên Ma Vực càng thêm tinh diệu đã rất bất ngờ, nói tu vi của Ô Thường tinh tiến không ít, xem ra nguyên nhân không tránh khỏi việc tu vi tăng mạnh."

Nguyên Tòng kinh ngạc: “Trên đời vẫn có thuật kỳ lạ như vậy sao?"

Triệu Hùng Ca: "Dùng đường ngang ngõ tắt để tiếp nhận pháp lực càng nhiều hơn, pháp lực khác nhau ở bên trong thân thể sẽ khiến cho bản thân càng đau đớn hơn, thời gian để trị liệu cũng càng dài hơn, nếu số lượng vượt quá thậm chí sẽ khiến tu vi của mình vỡ nát. Người này vì diệt trừ chúng ta, thật đúng là không tiếc trả giá!"

Vân Cơ chợt hỏi một câu: “Quận chúa, nàng làm sao vậy?"

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy Thương Thục Thanh nhắm mắt không nói, nước mắt chảy ra. Nàng nghe tiếng mới mở hai mắt đẫm lệ nói: “Không có việc gì."

Thật ra nàng nhìn thấy rất nhiều Nha Tương tan thành mây khói, nhìn thấy rất nhiều Nha Tương người trước ngã xuống, người sau tiến lên bao vây tấn công Ô Thường, không biết bao nhiêu Nha Tương nghe mệnh lệnh của nàng mà không sợ chết, không hề lui về phía sau, xung phong chịu chết, nàng thấy rất khổ sở.

"Hầu Tử và Côn Lâm Thụ đâu?" Nhìn lướt qua mọi người, Ngưu Hữu Đạo chợt kinh ngạc kêu lên.

Mọi người nhìn nhau, Triệu Hùng Ca trầm giọng nói: "Chắc bọn họ còn ở bên ngoài mượn Nha Tương yểm hộ để đấu với Ô Thường."

Ngưu Hữu Đạo tập trung tinh thần lắng nghe một hồi, chợt biến sắc: “Không tốt, Ô Thường đang lừa gạt, động tĩnh tranh đấu vẫn luôn ở một vị trí, hắn ta có cách đối phó với Hầu Tử và đang dụ Hầu Tử ra tay. Nhanh đi thông báo cho bọn họ rút lui!"

Mọi người chợt kinh ngạc, không nói lời nào đã lần lượt lao ra ra ngoài, chìm ngập ở trong dòng nước lũ của vô số Nha Tương bên ngoài, tìm kiếm Viên Cương và Côn Lâm Thụ.

Ngưu Hữu Đạo lại nhanh chóng đi tới bên cạnh bàn, dùng một cánh tay kẹp lấy Ngân Nhi và chuẩn bị rời đi.

Vân Cơ: "Lại bỏ qua như vậy sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta có cách khác."

Cách khác là do hắn chuẩn bị trước, nếu không giết được Ô Thường, vậy hắn không thể làm gì khác hơn là dụ Ô Thường vào vực thứ năm, chặt đứt lối đi của mấy giới, hoàn toàn nhốt Ô Thường ở đó.

Nhưng đó là một cách bất đắc dĩ, sử dụng cách này sẽ để lại mối họa lớn vô cùng. Nhưng trước mắt hắn cũng chỉ có thể là tránh nặng tìm nhẹ.

Mà không biết Ngân Nhi, thanh kiếm hai lưỡi này sẽ giết Ô Thường hay là giết chết bọn họ, không phải vạn bất đắc dĩ đối mặt với đường cùng, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng tới.

"A…."

"A…"

Liên tiếp hai tiếng gào thét vang lên, Ngưu Hữu Đạo kinh sợ chợt quay đầu, vừa nghe hắn đã biết mình phản ứng quá chậm. Ô Thường dùng thuật đã thành công lừa được Viên Cương ra tay!

Viên Cương thật sự ra tay, Côn Lâm Thụ đi cùng y lại cùng liên thủ mà không thể ngăn cản.

Côn Lâm Thụ tu luyện là công pháp thuộc tính hỏa, có năng lực phát hiện nhất định đối với biến hóa nguyên tố trong không khí. Y cũng từng tiếp xúc qua ma khí do Ô Thường tản ra, bởi vậy phát hiện ra điểm khác thường, nghi ngờ có vấn đề nên không cho Viên Cương hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng Viên Cương vẫn không chú ý tới sự ngăn cản mà cứng rắn xông tới.

Nếu như Côn Lâm Thụ lấy cách khác khuyên can thì có lẽ vẫn có tác dụng. Cách nói này lại làm cho Viên Cương ý thức được Ô Thường đã khám phá ra ý định bên này nên chủ động chờ y cắn câu.

Y cũng nhìn thấy những người khác ở dưới tình huống không nhìn thấy được hi vọng nên không quá đoàn kết.

Y cũng nhìn thấy những người khác căn bản không đỡ nổi một đòn của Ô Thường.

Kế hoạch ban đầu là những người khác liên kết với Nha Tương yểm hộ y ra tay, vì mọi người không đoàn kết nên khả năng thành công đã không lớn nữa.

Mà Ô Thường không chết, thiên hạ này còn không biết sẽ chết bao nhiêu người. Chỉ cần Ô Thường chết, hỗn loạn trong thiên hạ đều sẽ kết thúc.

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!"

Sau khi nói câu này, Viên Cương lao vọt ra ngoài, Côn Lâm Thụ bị xúc động bởi câu nói của Viên Cương, trên gương mặt đầy chấn động, trợn tròn mắt nhìn bóng lưng của Viên Cương lao vào trong đám Nha Tương hỗn loạn...

Hai tiếng hổ gầm vang lên. Một đao rời đi, hai bóng người sai vị trí khiến Viên Cương lập tức biết một đao của mình đã chém hụt, quả nhiên có cạm bẫy!

Y thở hổn hển, xoay người vung tay, dốc toàn lực vung đao điên cuồng chém về phía sau.

Nhưng thế đao còn chưa lên, một ma trảo đã đột nhiên xuất hiện và nắm lấy cổ tay của y, khống chế không cho đao của y tạo thế.

Trong chớp nhoáng này, Ô Thường cảm nhận được sức lực to lớn của Viên Cương. Hắn ta đánh bay Nha Tương bao vây tấn công và lao về phía Viên Cương đang bị ma trảo của mình dẫn dắt qua.

Nha Tương chỉ tấn công một mình hắn ta mà không công kích những người khác.

Vột tay Viên Cương vung lên đập về phía ma trảo kia khiến nó vỡ ra.

Nhưng lại có một bàn tay thật sự nắm lấy cổ tay cầm đao của Viên Cương. Ô Thường đến rồi. Hắn ta dùng một tay nắm lấy cổ tay của y, ngăn chặn đao thế của y lại hồi sinh.

Có một thanh đao khác ở trong tay của Ô Thường. Nha Tương bị hắn ta đánh chết rất nhiều, hắn ta chỉ tiện tay nhặt lên một thanh đao mà thôi.

Ô Thường nhếch mép cười lạnh, ánh mắt nhìn Viên Cương như nhìn một người chết vậy, tốc độ hắn ta ra tay rất nhanh, nhân lúc Viên Cương thu quyền mà thuận lợi chém qua một đao.

Ánh đao tối tăm lạnh lẽo chém nghiêng từ vai trái tới sườn phải của Viên Cương.

Sau một đao này xuống, Ô Thường phát hiện ra sự khác thường, cảm giác lưỡi đao cắt vào da thịt không đúng. Hắn ta phát hiện da thịt của Viên Cương đặc biệt rắn chắc, dựa vào tu vi của hắn ta phát ra một đao này không ngờ không thể phá vỡ được cơ thể của Viên Cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.