Đạo Quân

Chương 2324: Không cho các ngươi cò kè mặc cả (2)



“Lòng người khó dò, chỉ có mình ta không muốn cũng vô dụng, nơi nào có lợi ích thì mâu thuẫn sớm muộn sẽ mở rộng, cuối cùng lại phải giẫm lên vết xe đổ."

Văn Hoa nói một câu: “Ngưu Hữu Đạo, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo nữa. Ngươi giam chúng ta ở đây, rốt cuộc muốn thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn về phía y: “Suy nghĩ của ta rất đơn giản, giới tu hành là giới tu hành, thế tục là thế tục, hoàn toàn cách ly giới tu hành và thế tục!"

Yến Trục Thiên: "Giới tu hành và thế tục dung hợp lại với nhau từ lâu, tách ra thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo "Ta muốn chuyển tất cả tu sĩ trong thiên hạ tới vực thứ năm, ta muốn các vị kêu gọi các môn các phái tới chấp hành!"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác nghe không hiểu hắn có ý gì.

Vân Cơ, Viên Cương và Quản Phương Nghi đứng ngoài nghe cũng có chút kinh ngạc, ngày hôm nay bọn họ mới biết được mục đích cuối cùng của Ngưu Hữu Đạo.

Chung Cốc Tử nghi ngờ: “Vực thứ năm gì chứ?"

Ngưu Hữu Đạo xoay người đối mặt, lại nhìn mọi người xung quanh nói: "Khi Thương Tụng và Ly Ca còn sống đã mở ra dị giới, không chỉ Điệp Mộng Huyễn Giới, Thiên Đô Bí Cảnh, Hồ Tiên Cảnh, ngoài nhân gian, vẫn có một vực thứ năm gọi là Trầm Phật Chi Địa. Phía dưới Vô Biên Sa Mạc có lối đi thông với giới thứ năm. Ta đã đi xem rồi, thật ra Ô Thường cũng đi vào nhưng đều giấu không tiết lộ với bên ngoài."

"Mọi người đều biết, thế giới này vốn không thích hợp cho tu sĩ tồn tại, bởi vì linh khí thiếu thốn, là dị giới do Thương Tụng đánh thông khiến cho linh khí dị giới nối liền với nơi đây, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hồ Tiên Cảnh có thể sinh ra Vô Lượng Quả, cũng là vì sao chín Thánh chiếm lấy Thánh cảnh để tu hành."

"Giống như Thánh cảnh vậy, hoàn cảnh của vực thứ năm không tệ, linh khí dư thừa, địa vực rộng lớn. Bên trong có rất nhiều phi cầm tọa kỵ hoang dã, trên thực tế phi cầm tọa kỵ trong nhân gian chính là do phu thê Thương Tụng năm đó mang từ vực thứ năm ra ngoài. Vì Địa Vực quá lớn, ta vẫn chưa thăm dò hết vực thứ năm, cũng không biết bên trong có nuôi dưỡng thứ tương tự với Vô Lượng Quả không, nhưng nơi linh khí dồi dào thì nhất định có tiên thảo linh vật mà nhân gian chưa từng có. Hoàn cảnh chỗ đó mới là nơi tu sĩ chúng ta nên ở."

Nghe hắn vừa nói như vậy, mọi người đều nhìn nhau, trong lòng có phần hướng tới.

Cung Lâm Sách thử hỏi: "Nếu không khác gì Thánh cảnh, lối ra nào giấu ở dưới Vô Biên Sa Mạc rõ ràng cũng bất tiện, vì sao không chuyển vào Thánh cảnh?"

Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía y: “Thánh cảnh vốn là Hồ Tiên Cảnh, đó là địa bàn của Hồ tộc. Vì giúp đối đầu với chín Thánh, Hồ tộc đã bỏ ra cái giá cực lớn. Vì đối đầu với chín Thánh, ta đã từng hứa với Hồ tộc, sau khi lật đổ chín Thánh sẽ trả Hồ Tiên Cảnh lại cho Hồ tộc, từ nay về sau tu sĩ bên ngoài không qua lại xâm phạm Hồ Tiên Cảnh nữa."

"Ngoài ra ta phải nói cho các ngươi biết, La Thu trong chín Thánh đã chết là bởi vì trong Hồ tộc có cường giả thức tỉnh, là cường giả Hồ tộc thức tỉnh giết La Thu. Bây giờ, vị cường giả này đang ngủ say, một khi tỉnh lại thì nhất định sẽ trục xuất ngoại tộc. Người có thể giết La Thu, có thể trực tiếp giao đấu cùng Lam Đạo Lâm ép Lam Đạo Lâm phải bỏ chạy, các ngươi còn muốn chiếm địa bàn của nàng sao?"

Côn Lâm Thụ im lặng, biết Ngưu Hữu Đạo che giấu chuyện La Phương Phỉ giết cha, cũng biết hắn thật sự từng hứa với Hồ tộc nên không nói gì.

Phần lớn đám người không biết Ngưu Hữu Đạo nói thật hay giả.

Chung Cốc Tử chợt lên tiếng nói: "Nếu như ta không đi vực thứ năm, ngươi có phải sẽ muốn giết ta không?"

Ngưu Hữu Đạo xoay người đối mặt, khẽ lắc đầu: “Không dám! Giết ai, ta cũng không dám giết ngài. Nhưng sư tôn, hi vọng ngài có thể hiểu lí lẽ. Tu sĩ làm hại nhân gian đã quá lâu rồi, cũng nên trả lại thái bình cho nhân gian. Trước đó khi ta vừa rời khỏi Mao Lư, trước khi từ Thượng Thanh Tông xuất sơn, ta chưa bao giờ từng nghĩ sẽ có một ngày mình hại chết rất nhiều người như vậy. Vì một lời của ta, chiến loạn nổi lên bốn phía, thây phơi khắp nơi, máu chảy trôi chày. Vì một lời của ta mà nước mất nhà tan, người chết đói đầy rẫy. Đệ tử nghiệp chướng nặng nề đã vô số lần tự trách, trông mong sớm ngày kết thúc được mối loạn này."

Lời nói này ra, mọi người hoặc xúc động, hoặc im lặng, hoặc xem thường.

Chung Cốc Tử: "Ngươi cho rằng tu sĩ không ở đây thì nhân gian lại có thể thái bình sao? Ngươi cho rằng tu sĩ không ở đây thì nhân gian lại có thể không vì tranh đoạt lợi ích mà dẫn đến chém giết đẫm má sao?"

"Không thể!" Ngưu Hữu Đạo thừa nhận, nhưng lại chuyển giọng phản bác: “Ít nhất vẫn có nhiều cơ hội. Ít nhất khi lòng người muốn thái bình, tâm của người thế tục hướng tới, bản thân bọn họ có thể xoay chuyển, sẽ không bởi vì tu sĩ chúng ta tồn tại khiến trong thế tục không người nào có sức thay đổi, sẽ không để cho bọn họ cứ trầm luân trong biển khổ không nhìn thấy được hi vọng. Đời người có thể hưởng một đời thế hệ thái bình đã không uổng làm người rồi. Hi vọng sư tôn có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của đệ tử!"

Chung Cốc Tử im lặng một lúc lại nói: "Nếu như ta không nghe theo lời khuyên?" Ánh mắt ông ta nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đầy ẩn ý, rõ ràng vẫn muốn biết câu trả lời, ngươi rốt cuộc có thể giết ta hay không?

Ngưu Hữu Đạo ngại danh phận, không thể không khách sáo với ông ta, nhưng khi hắn đang cố sức ép xuống nghị luận của mọi người mà ông ta lại dẫn đầu như vậy, ít nhiều đã làm Ngưu Hữu Đạo có chút bất mãn, lúc này phản kích: “Sư tôn, ta làm vậy là muốn tốt cho ngài thôi."

Chung Cốc Tử cười, có ý châm chọc: “Đối xử với ta như vậy là vì tốt cho ta sao? Ngươi đi các môn các phái trong thiên hạ hỏi xem, có đồ đệ nào đối xử với sư phụ như thế không?"

Ngưu Hữu Đạo nói thẳng: "Sư tôn, đệ tử thật sự muốn tốt cho ngài. Nếu như Tử Kim Động thật muốn ở lại tranh thiên hạ, cho dù có thể thắng, có câu một núi không thể có hai hổ. Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Tử Kim Động sẽ phải tự xử như thế nào? Sư tôn ngài là tranh không thắng được Cung chưởng môn, vậy sẽ có người làm sư tôn thân bại danh liệt... Đệ tử thật sự muốn tốt cho sư tôn thôi!"

Lời này vừa nói ra, Chung Cốc Tử lập tức nghẹn lời, gương mặt già nua đỏ bừng nhăn nhó nhưng không lên tiếng, cũng có thể nói là không dám lên tiếng nữa.

Ông ta tất nhiên cũng hiểu được ý của Ngưu Hữu Đạo, mình là thám tử của Phiếu Miểu Các nên đã phản bội sư môn, còn không biết xấu hổ mà lấy danh phận sư đồ tới đè người?

Cơ mặt Cung Lâm Sách giật giật, đây không phải là đang nói mình sẽ hãm hại Chung Cốc Tử sao? Tuy nhiên nói đi thì phải có nói lại, nếu thật đến tình trạng một núi không thể chứa hai cọp, để khống chế quyền lớn của Tử Kim Động, có nhược điểm tốt như vậy ở trong tay, bản thân y cũng không dám bảo đảm mình có thể lấy chuyện này tới giải quyết Chung Cốc Tử hay không.

Bên trong các môn các phái vẫn tồn tại việc tranh. đấu

Mặc dù Ngưu Hữu Đạo lấy Cung Lâm Sách ra nói chuyện, nhưng lời trong lời ngoài lại đang cảnh cáo Chung Cốc Tử, không nên lấy danh phận sư đồ tới ép ta, Cung Lâm Sách có thể chọc ra chuyện, ta cũng có thể chọc.

Nói chung là một ý, ngươi câm miệng cho ta!

Phần lớn mọi người không hiểu thâm ý trong đó, Ngưu Hữu Đạo cũng sẽ không nói toạc ra mà chuyển đề tài: “Nếu sư tôn không phối hợp, đệ tử tuyệt đối không dám giết ngài, đến lúc đó không thể làm gì khác hơn là ép sư tôn vào vực thứ năm. Về phần những người khác của Tử Kim Động, nếu ai muốn đối nghịch với ta thì đừng trách ta không khách sáo. Cùng lắm thì ta làm Tử Kim Động phải diệt môn!"

Hắn quay đầu nhìn những người khác: “Luận về võ lực, sơn trang Mao Lư của ta nói đứng thứ hai trong thiên hạ, không ai dám nói đứng thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.