Thiệu Bình Ba: “Ta mời khách quý, dĩ nhiên phải dùng thứ tốt nhất. Trương huuynh đừng từ chối nữa, cứ quyết định như vậy đi!” Nói xong hắn ta quay người bỏ đi, căn bản không cho ai cò kè mặc cả, cũng không cho người ta cơ hội thương lượng, trở mình lên ngựa, dẫn đám người đi ra khỏi rừng núi.
Hắc Mẫu Đơn âm thầm kêu khổ, biết mình khiêm tốn ngược lại đã gây phiền toái cho Đạo gia.
Mấy tu sĩ vây quanh đám Ngưu Hữu Đạo, đưa tay nói: “Mời!”
Đụng phải loại người không nói lý này, nhóm Ngưu Hữu Đạo không còn lựa chọn nào khác, cứ bị mang đi như vậy.
Một mớ nồi niêu xoong chảo bị bỏ lại trong rừng núi, đám Hắc Mẫu Đơn không có hứng mang theo nữ, vì những thứ này đã gây ra phiền phức họ há không rút ra được bài học.
Ra khỏi rừng núi, bắt đầu quay lại đường lớn, không quay về Triệu quốc mà giữa đường đổi hướng, đi thẳng về phía Bắc Châu.
Trên đường, Ngưu Hữu Đạo lưu tâm quan sát Thiệu Bình Ba liền nghĩ ra được chút khác thường.
Ngoài những lời đối đáp trong rừng núi, trên con đường sau này, Thiệu Bình Ba căn bản không để ý đến hắn, ngay cả chú ý đến hắn cũng không. Trên đường lúc nghĩ ngơi, hắn cũng không có cơ hội đến gần Thiệu Bình Ba.
Ngẫm lại sự khách khí của đối phương khi mới gặp Thiệu Bình Ba, hắn dần hiểu ra, tuyệt đối khách khí không phải vì đồ ăn bọn họ làm ngon mà bởi vì không rõ lai lịch của bọn họ.
Trước cung kính sau ngạo mạn, bước ngoặt thay đổi thái độ ở đâu? Hắn hơi vuốt tóc.
Không phải vì hắn thừa nhận mình là tán tu là là vì hành động đột ngột vô lễ của đối phương, đảo khách thành chủ tiêu diệt hết tô thịt kia.
Đạo lý rất đơn giản, lúc mới gặp đối phương vô cùng hữu lễ chứng tỏ đối phương không phải kẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, đột nhiên vô lễ như vậy quá khác thường!
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!
Nghĩ rõ điểm ấy, Ngưu Hữu Đạo bóp trán, bị người ta lặng lẽ thăm dò mà bên này không hề có chút phản ứng gì nên bị người ta nhìn thấu cân lượng.
Mấu chốt là, lúc ấy hắn cũng không cần có phản ứng gì, không muốn gây thêm phiền phức gì. Ai ngờ đối phương vì muốn kéo hắn đi làm đầu bếp mà rắp tâm thăm dò như vậy, ai mà ngờ được chứ.
Ngưu Hữu Đạo hơi đau đầu, đụng phải người khó chơi rồi.
Tiếp xúc Thiệu Bình Ba, thông qua đủ loại chi tiết, hắn liền có thể cảm nhận được, loại người này cao ngạo từ trong xương cốt.
Từ chuyện hắn tự báo mình là người Gia Cát Tầm, phải đi kinh thành báo cáo, Thiệu Bình Ba vẫn không khách khí kéo hắn đi làm đầu bếp là biết người này căn bản không đặt Gia Cát Tầm hoặc triều đình Hàn quốc vào mắt, sự kiêu ngạo của người này không cần nghĩ cũng biết.
Người ta không chỉ cao ngạo vì gia thế bối cạnh mà từ thủ đoạn trước cung kính sau ngạo mạn của người ta cũng có thể nhìn ra, đây không phải người không biết nặng nhẹ.
Đây là một kẻ biết tiến biết lui, nắm chắc chừng mực, không phải loại người mù quáng tự đại vì gia thế bối cảnh. Người ta cao ngạo là vì sức mạnh và lực khống chế của bản thân, loại người này thường rất khó đối phó, bởi vì đầu óc rất tỉnh táo!
Mà loại người này thường lý trí vô tình, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, thuộc loại động vật máu lạnh, hắn từng quen biết với loại người thế này, rất khó dây vào.
Sau khi kiểm tra được sâu cạn của bọn họ lập tức chẳng thèm ngó tới, không cho chút thể diện nào, từ đó có thể thấy rõ vấn đề!
Chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo ngược lại đã xốc lên một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, cả đường cẩn thận quan sát.
Càng quan sát càng âm thầm kinh hãi, trong nhóm tu sĩ, có hai tu sĩ có thể khiến cho hai tu sĩ Kim Đan kia có thái độ cung kính, nói cách khác hai tu sĩ kia cũng có thể là tu sĩ Kim Đan, đồng thời địa vị cao hơn hai tu sĩ kia. Còn có hai tu sĩ, trong lúc nói chuyện, dường như qua lại ngang hàng với hai tu sĩ Kim Đan kia, như vậy hai vị này cũng có thể là tu sĩ Kim Đan.
Từ thái độ của những tu sĩ khác với sáu người này cùng với vài chi tiết khác, hắn dần dần xác định, bên cạnh Thiệu Bình Ba có sáu tu sĩ Kim Đan bảo hộ!
Thử hỏi Thương Triều Tông lúc trước mang theo bí mật “thập vạn nha tướng” trong người, trên đường đi Thiên Ngọc môn chỉ phái bao nhiêu tu sĩ Kim Đan bảo hộ?
Từ đó có thể thấy, Thiệu Đăng Vân cực kỳ coi trọng đứa con trai này.
Tình hình của Thiệu Đăng Vân, Ngưu Hữu Đạo không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe nói hình như có ba bốn người con, chẳng lẽ bên cạnh mỗi người con đều có nhiều cao thủ như vậy bảo hộ sao? Tu sĩ Kim Đan không phải cải trắng, dường như rất không có khả năng, chẳng lẽ vì Thiệu Bình Ba phải ra ngoài làm việc sao?
Mạch suy nghĩ của Ngưu Hữu Đạo lập tức càng lúc càng kéo rộng phạm vi quan sát.
Tình hình đại khái của Bắc Châu xuất hiện trong đầu Ngưu Hữu Đạo, thực ra tình huống cụ thể của Bắc Châu hắn cũng không rõ.
Thiệu Đăng Vân vốn là đại tướng trấn thủ biên quan Yến quốc, sau phản bội Yến quốc đầu quân Hàn quốc, mở chốt thả cho đại quân Hàn quốc công thành chiếm đất, cuối cùng cắt Bắc Châu ra khỏi bản đồ Yến quốc, dường như được coi là phần thưởng đầu quân, Thiệu Đăng Vân trở thành thứ sử Bắc Châu, được tọa trấn một châu.
Nghe nói Thiệu Đăng Vân bắc mượn thế của Hàn quốc khiến Yến quốc không dám hành động thiếu suy nghĩ, nam mượn thế Yến quốc khiến Hàn Quốc sợ ném chuột vỡ bình.
Bây giờ Ngưu Hữu Đạo nghĩ kỹ một chút, thân là một địch tướng đầu quân, ở một mức độ nào đó e không thể tránh khỏi sự bài xích của thế lực Hàn quốc, nhưng Thiệu Đăng Vân có thể có được vùng đất một châu để xây dựng quân đội riêng khiến không ai làm gì được lão ta, điều này thật sự không đơn giản!
Thiệu Đăng Vân vốn là đại tướng dưới trướng Ninh Thương Kiến Bá, nghe nói vì triều đình thanh tẩy bộ hạ cũ của Ninh vương mới khiến Thiệu Đăng Vân làm phản!
Bộ hạ cũ của Ninh vương không ít, nghe nói bị thanh tẩy cũng không ít, nhưng dám quả quyết phản quốc dường như chỉ có một Thiệu Đăng Vân!
Không hiểu, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy Thiệu Đăng Vân này khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán phong cách làm việc hơi giống Thiệu Bình Ba, kết hợp với những gì hắn thấy trước mắt, hắn hơi nghi ngờ, Thiệu Đăng Vân quả quyết phản bội có phải có liên quan đến Thiệu Bình Ba không?
Bỗng cảm thấy có thể là mình cả nghĩ quá rồi, có lẽ là phụ tử di truyền, tính cách giữa phụ tử có sự tương đông, chuyện này hoàn toàn có khả năng...
Bắc Châu vốn thuộc quyền sở hữu của Yến quốc, vốn chia sông với Hàn quốc để trị, giờ sông là sông của Hàn quốc, đất cũng là đất của Hàn quốc.
Trên dòng sông lớn đã có mấy chiếc thuyền lớn chờ sẵn, nhân mã cùng tiến lên thuyền, người chèo thuyền nâng buồm lên, hai hàng mái chèo bên mạn thuyền bắt đầu chèo thuyền vượt sông.
Mặt sông bao la, người chèo thuyền mạnh mẽ chèo trọn một khắc có thừa mới tới được bờ bên kia.
Tàu cập bến, trên thuyền vứt ra một sợi dây thừng, trên bến đã có người nhận lấy cột vào cọc, dựng ván làm cầu, lần lượt xuống thuyền.
Bến tàu sớm đã có không ít người nghênh đón, Thiệu Bình Ba xuống thuyền chắp tay khẽ gật đầu với đám người, không ứng phó với những người khác mà chỉ đi thẳng đến trước mặt một nữ tử.
Ngưu Hữu Đạo xuống thuyền phía sau muốn không nhìn thấy nữ tử đó trong đám đông cũng khó, không nói đến đối đãi đặc biệt của Thiệu Bình Ba mà vì nữ tử kia thật sự quá xinh đẹp, giống như hạc giữa bầy gà, quá chói mắt.
Tóc búi thanh loa kế, đôi mắt phượng sáng lấp lánh, vẻ mặt lạnh lùng đoan trang, da thịt trắng như sứ, tư thái thướt tha, một bộ váy dài bằng lụa mày xám, khí chất xuất trần.
Ngưu Hữu Đạo tương đối cạn lời, muốn không nhận ra nữ tử này cũng khó, nàng chính là Đường Nghi!
Hắn đi vòng Bắc Châu vào Hàn quốc là vì không muốn gặp người Thượng Thanh tông. Hắn không muốn đến cùng Thiệu Bình Ba là lo gặp phải người của Thượng Thanh tông, dù sao nghe nói Thượng Thanh tông đầu quân cho Thiệu Đăng Vân, theo Thiệu Bình Ba xác suất gặp quá cao.
Ai ngờ sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Đường Nghi lại đích thân đến bờ sông nghênh đón Thiệu Bình Ba, chuyện này là sao?
Nhìn xung quanh không có chỗ nào để tránh, trừ phi trở lại trên thuyền, hoặc trốn vào trong nước.