Đạo Quân

Chương 236: Nhân Sinh Như Kịch (2)



“Không nên nhìn đừng nhìn.” Ngưu Hữu Đạo quay đầu xung quanh bảo đám Hắc Mẫu Đơn tránh đi một chút, lại nâng bút nhanh chóng viết vài thứ, đặt bút xuống, thổi khô mực rồi gấp lại.

Trên ban công ngắm cảnh sông, tu sĩ ra khỏi phòng bếp đưa tờ giấy cho Thiệu Bình Ba, nói: “Đều là thảo dược.”

Đường Nghi ở bên lặng im, lưu tâm nghe.

Xem vật phẩm trên tờ giấy, Thiệu Bình Ba hỏi: “Trong đồ ăn lần trước hình như cũng có thả dược?”

Tu sĩ nói: “Có, hình như thuộc hạ nhìn thấy gừng, tỏi.”

Trả tờ giấy lại, Thiệu Bình Ba: “Cứ mua theo những gì trên này đi.”

Phòng bếp, người không nên vào đã tiến vào, Đường Tố Tố gương mặt căng ra bước vào trong.

“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn nhắc nhở một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn người đến, chậm rãi quay người, kiếm chống trước người, cười như không cười nhìn bà ta giống như đang trào phúng.

Hai người đứng đối mặt, Đường Tố Tố trầm giọng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn đi đâu thì đi đó, bà quản được sao?”

Đường Tố Tố: “Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bà muốn giết ta cũng không chỉ một hai lần, thế nhưng có lần nào đắc thủ chưa? Lần này bà cũng không giết được ta đâu!” Thấy đối phương kích động nổi giận: “Sao? Muốn động thủ? Hẳn bà biết Đông Quách Hạo Nhiên lưu lại thứ gì trên người ta, bà có ra tay e cũng chẳng làm gì được ta mà còn gây ồn ào, Thiệu Bình Ba hỏi tình hình, ta vì tự vệ đành nói quan hệ với Đường Nghi ra, ta xem thử Thượng Thanh tông có còn biết xấu hổ hay không!”

Gương mặt Đường Tố Tố dần trở nên dữ tợn.

“Bà yên tâm, các người không cần thể diện nhưng ta cần!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay lấy thứ đã viết trước đó ra: “Từ đây cầu về cầu, đường đường về, ta cùng Thượng Thanh tông không có bất kỳ liên quan gì nữa, nếu còn dây dưa, ta chắc chắn từ giờ Thượng Thanh tông sẽ bị xóa khỏi giới tu hành, ta nói được thì làm được!”

Đường Tố Tố mở tờ giấy ra xem, ngẩn người, giương mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo ánh mắt có chút phức tạp, khẽ vuốt cằm: “Được! chỉ cần ngươi nói lời giữ lời, từ đây Thượng Thanh tông sẽ không còn chút dính líu gì với ngươi nữa!”

Ngưu Hữu Đạo: “Quyết không nuốt lời!”

Đường Tố Tố quay đầu bỏ đi, Ngưu Hữu Đạo quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đám Hắc Mẫu Đơn hai mặt nhìn nhau, từng người đều âm thầm nghi hoặc, chẳng lẽ chưởng môn Thượng Thanh tông kia thật sự là vợ Đạo gia?

“Đạo gia!” Hắc Mẫu Đơn bỗng nhắc nhở một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, im lặng, chỉ thấy Tô Phá lại đi đến.

Hai người mặt đối mặt Ngưu Hữu Đạo: “Nên nói ta đã nói rõ với Đường Tố Tố rồi.”

Mặt mày Tô Phá tràn đầy phức tạp, ban nãy Đường Tố Tố đã nói với lão, đồ cũng đưa lão xem, lão nhìn đám Hắc Mẫu Đơn xung quanh, hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Có thể mượn một bước nói chuyện không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Đây đều là người của ta.”

Tô Phá thở dài. “Thực ra không cần phải như vậy. Chưởng môn vì Thượng Thanh tông nên rất khổ sở. Nàng là một nữ nhân muốn chống đỡ thật sự không dễ dàng. Thiệu Bình Ba có sức ảnh hưởng rất lớn với Thiệu Đăng Vân, có một số việc không thể không lá mặt lá trái, có một số việc cũng không phải ngươi thấy như thế, chưởng môn và Thiệu Bình Ba không có bất kỳ mối quan hệ nào không bình thường, ngươi không nên hiểu lầm.”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày một cái, những lời khác không sao, nhưng câu “Thiệu Bình Ba có sức ảnh hưởng rất lớn với Thiệu Đăng Vân” đột nhiên xúc động hắn, kết hợp chút suy đoán về Thiệu Bình Ba, hắn âm thầm kinh hãi.

Tô Phá tiếp tục nói: “Ngươi khả năng không biết, với bên ngoài chưởng môn sớm đã công khai thừa nhận là phu nhân của ngươi, chưởng môn cũng nói với mấy lão già chúng ta, đợi sau khi Thượng Thanh tông ổn định sẽ tìm ngươi trở về. Chưởng môn còn nói, đợi nàng trải sẵn đường cho Thượng Thanh tông xong sẽ nhường chức chưởng môn lại cho ngươi. Bây giờ, Thượng Thanh tông đã vượt qua nguy cơ, đặt chân vững vàng, không cần thiết phải đối xử với ngươi như trước kia nữa. Chuyện trước kia coi như sư môn có lỗi với ngươi, chuyện trước mắt chúng ta nghĩ cách kết thúc, ngươi trở về đi!”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Nên nói ta đã nói rất rõ ràng!”

Tô Phá: “Ngươi không nể mặt chúng ta, cũng phải nể mặt sư phụ ngươi chứ?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chính là bởi vì nể mặt mũi ông ấy nên ta mới nhịn thêm lần nữa, ta không còn nợ gì Thượng Thanh tông cả, Tô trưởng lão, tất cả đều đã qua, đường ai nấy đi đi.”

Tô Phá còn muốn nói, Ngưu Hữu Đạo đưa tay cản lại.

Tô Phá buông tiếng thở dài: “Ngụy Đa thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không biết. Tô trưởng lão, không nên quấy rầy ta làm việc.” Phất tay ra hiệu.

Đám Hắc Mẫu Đơn tiến lên, cưỡng ép mời Tô Phá ra ngoài.

Ngoài tửu lâu, mấy tướng lĩnh mặc chiến giáp cưỡi ngựa đi vào, vừa nhảy xuống ngựa đã nhanh chân đi thẳng vào ban công của tửu lâu gặp Thiệu Bình Ba.

Đường Nghi thấy thế, mượn cơ hội né tránh rời khỏi ban công.

Vừa trở lại tửu lâu, Đường Tố Tố đang chờ mời nàng sang một bên nói chuyện, đưa tờ giấy ra cho nàng, thấp giọng nói: “Chưởng môn, đều đã qua rồi.”

Đường Nghi mở tờ giấy ra xem, trong nháy mắt răng ngà cắn chặt môi, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bà: “Là người ép hắn?”

Quan hệ giữa hai người đã không phải là quan hệ giữa mạnh yếu lúc trước, sau khi Đường Tố Tố bị tước đoạt quyền lực vẫn chưa khôi phục lại. Và sau khi trải qua những nắng mưa, Đường Nghi cũng không phải là Đường Nghi khúm núm trước kia, giờ coi như đã nắm hết quyền lực của Thượng Thanh tông trên tay mình, rất cường thế!

Nói nói theo một cách khác, đây cũng là điều Đường Tố Tố muốn thấy.

Đường Tố Tố cụp mắt xuống nói: “Chưởng môn oan uổng cho lão thân rồi, vừa gặp mặt hắn đã đa cho ta, rõ ràng trước đó đã viết xong, chưởng môn nếu không tin thì tự đi hỏi hắn đi.”

“Hắn ở đâu?” Đường Nghi hỏi một câu.

Đường Tố Tố hơi hạ thấp người trả lời: “Phòng bếp!”

Đường Nghi không nói hai lời, thẳng đến phòng bếp.

Luôn có người chạy vào phòng bếp, Ngưu Hữu Đạo đã bảo mấy người đóng cửa phòng bếp lại, mấy người đang ở trong phòng bếp giả vờ rửa rau.

Đám Hắc Mẫu Đơn cảm thấy không đúng lắm, những gì mọi người đang làm có liên quan đến thịt kho tàu sao?

Ngưu Hữu Đạo bảo mọi người làm chuyện không thể hiểu được này đã khiến mấy người hơi hiểu Ngưu Hữu Đạo ngầm cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.

Đường Nghi đẩy cửa vào, đám Ngưu Hữu Đạo quay người sang nhìn.

Nhìn Ngưu Hữu Đạo cầm dao cắt thịt, ánh mắt hai người đối nhau, trong đầu Đường Nghi trong nháy mắt hiện ra hình ảnh nào đó, bái thiên địa, đêm động phòng hoa chúc, dưới cây đào xán lạn như ráng chiều.

Bên Thượng Thanh tông không ngờ Thương Triều Tông có thể nhanh đứng vững chân đến vậy, bên này đã nhận được tin, biết Thương Triều Tông đã lấy được quận Thanh Sơn.

Dĩ nhiên cũng biết sau khi Ngưu Hữu Đạo giết sứ thần Yến quốc bị Thương Triều Tông đoạn tuyệt quan hệ. Đường Nghi có nằm mơ cũng không ngờ, thiếu niên lười nhác dưới gốc hoa đào kia lại có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, theo đó áp lực không cần nghĩ cũng biết, Yến quốc há có thể buông tha hắn!

Chỉ sợ mai danh ẩn tích có liên quan đến chuyện đó. Đường Nghi không biết trong khoảng thời gian này hắn đã trải qua những gì nhưng nhìn dáng vẻ hắn cầm dao làm đầu bếp trong lòng có chút chua xót khó hiểu.

Chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng hỏi một tiếng: “Sau khi xuống núi vẫn ổn chứ?”

Ánh mắt đám Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ nhìn lén hai người, cảm giác như sắp có kịch hay.

“Nhờ phúc Đường chưởng môn, mạnh khỏe!” Ngưu Hữu Đạo cười, để dao xuống, ngón tay bóng nhẫy chỉ trang phục của nàng: “Nơi thấp hèn này của chúng ta không thích hợp cho Đường chưởng môn tới. Vẫn mong trở về chờ một lát, đồ ăn làm xong lập tức đưa lên cho người và Thiệu đại nhân.”

Lời này khiến Đường Nghi cảm thấy hơi lo lắng cho hắn, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, hắn bị Thượng Thanh tông đối đãi như vậy, hai người có danh phận kia mà giờ phải hèn mọn hầu hạ nàng cùng nam nhân khác, nàng cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của hắn, nàng cảm thấy áy náy.

Kỳ thật cho tới nay, nàng vẫn luôn hổ thẹn với hắn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Ta nghĩ, ngươi hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Lời này có chút kỳ quái, ta hiểu lầm cái gì?”

Đường Nghi: “Quan hệ của ta và Thiệu Bình Ba không như ngươi nghĩ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.