“Trẻ tuổi đã có bản lãnh như vậy, để một thời gian nữa tất sẽ thành họa lớn, không lưu lại được!”
Lâm Hồ:
“Người đi kinh thành đang xuất phát.”
Thiệu Bình Ba:
“Ta đang muốn nói tới đây, rút người lên kinh về đi. Thân phận là giả, còn hi vọng tìm được kẻ đó hay sao?”
Hai người ngẫm lại cũng đúng, gật gật đầu.
Hoàng Đấu hỏi:
“Nếu đại công tử nhất thiết muốn trừ diệt hắn, đầu tiên phải tìm được hắn trước. Thế lực của chúng ta ra khỏi châu Bắc vẫn rất yếu. Trời đất bao la, không biết con đường hắn đi, cũng không biết mục tiêu của hắn, muốn tìm hắn sợ là rất khó.”
“Hắn chạy đến nước Hàn làm gì?” Thiệu Bình Ba chợt hỏi, dường như đang tự hỏi mình nên rơi vào trầm tư, chắp tay đi tới đi lui trong phòng.
Hoàng Đấu và Lâm Hồ nhìn nhau. Vấn đề này thật khó trả lời. Họ chỉ gặp sơ tên kia một lần, không hiểu nhiều, trời mới biết hắn chạy trới nước Hàn làm gì.
Lặng im một lúc, Thiệu Bình Ba từ từ nói:
“Có một chỗ có thể hắn sẽ đi, nhưng ta không thể xác định."
Hoàng Đấu, Lâm Hồ đồng thanh nói:
"Nơi nào?"
Thiệu Bình Ba dừng bước, quay lại hỏi:
“Ta hỏi là đến kinh thành thay Gia Cát Tầm làm gì, còn nhớ làm sao hắn quay lại không?”
Hai người nhìn nhau, vừa nãy chẳng phải hỏi Ngưu Hữu Đạo có đi kinh thành hay không sao? Bây giờ sao lại kéo Gia Cát Tầm vào?
Thế nhưng vị công tử này tài trí phi phàm, người thường không so nổi, khiến hai người rất bội phục. Vì lẽ đó, Hoàng Đấu tự giác nhớ lại, trả lời:
“Giờ nhớ lại, nói là vì chuyện ở dịch trạm, hắn muốn thay Gia Cát Tầm đi tới kinh thành để tường trình.”
Thiệu Bình Ba xoay người trở về, lại hỏi:
“Dịch trạm xảy ra chuyện gì, các ngươi hẳn phải biết chứ?"
Lâm Hồ gật đầu:
“Đại công tử ở kinh thành đã nói, bên phía châu Bắc cũng nhận được tin tức bên kinh thành, ở dịch trạm có gian tế nước Yến lẩn trốn. Châu Bắc cũng không thể chịu được sự tồn tại của gian tế nước Yến, tất nhiên phải phối hợp với triều đình để thanh lý. Có người nói đô thành sáu nước đang thanh lý gian tế của nước Yến trong dịch trạm. Việc này bề ngoài nhìn như bình tĩnh, thực ra động tĩnh không hề nhỏ. Hẳn là Điệp báo ty (*) của nước Yến bị tổn thất không nhỏ.”
(*Điệp báo ty: Cơ quan tình báo)
Thiệu Bình Ba đứng trước mặt hai người:
“Hắn nói tin tức là do Gia Cát biết được từ nước Triệu, sau đó truyền sang nước Hàn. Các ngươi cảm thấy hắn có thể nói dối ta không?”
Vấn đề dần được cắt tỉa theo dòng suy nghĩ của y, không khó tìm được đáp án. Lâm Hồ nói:
“Hẳn là không. Lúc đó hắn đã biết thân phận của đại công tử, nếu giả mạo người của Chư Cát Tầm, chứng tỏ những điều nói ra không hẳn là nói mò. Bằng không chẳng may đại công tử hiểu rõ, chẳng phải hắn sẽ lộ, sao còn có thể giả mạo. Tất nhiên hắn phải nói chút tình huống đáng tin.”
Thiệu Bình Ba thả lỏng hai tay:
“Mấu chốt vấn đề là, ngay cả ta cũng không biết Gia Cát Tầm truyền tin từ nước Triệu về nước Hàn... cũng có thể hiểu được. Điệp báo liên quan giữa các nước được bảo mật cũng bình thường, nhưng Ngưu Hữu Đạo làm sao biết? Biết dịch trạm đang bắt người thì ta có thể hiểu, nhưng hắn làm sao biết Gia Cát Tầm truyền tin về? Chẳng lẽ Gia Cát Tầm không biết bảo mật loại tin tức bí mật này, có thể truyền loạn?”
Hoàng Đấu và Lâm Hồ cân nhắc.
Thiệu Bình Ba giơ tay chỉ trỏ:
“Lại quay đầu nhìn xem tin tức từ kinh thành truyền cho chúng ta...”
“Có độ chính xác nhất định, đều là những kẻ thời gian gần đâu lục tục được xếp vào dịch trạm. Tính theo quãng thời gian này và những việc liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, vậy thì thú vị. Ngưu Hữu Đạo, gián điệp nước Yến, thời gian sắp xếp dịch trạm, ba cái có quan hệ nhất định!”
Lâm Hồ bỗng nhiên tỉnh ngộ, bật thốt:
“Ngưu Hữu Đạo giết sứ giả nước Yến, chọc giận triều đình nước Yến. Triều đình nước Yến điều động người thuộc cơ sở ngầm ở các dịch trạm tìm kiếm hắn, muốn xử lý hắn!”
Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu:
“Quay lại việc hắn biết mật báo của Gia Cát Tầm.”
Hoàng Đấu nói:
“Có thể là chính hắn liên hệ với Gia Cát Tầm!”
Thiệu Bình Ba:
“Chỉ sợ còn không chỉ liên hệ với Gia Cát Tầm, hẳn là còn liên hệ với sứ thần của các nước khác. Đây chính là nguyên nhân vì sao các quốc gia gần như ra tay cùng lúc. Lúc hắn giết sứ thần nước Yến, sứ thần các quốc gia khác hầu như đều ở đó, hầu như quen biết nhau, tìm người truyền tin không khó. Còn nữa, chư quốc tranh hùng, từng người mang ý xấu riêng. Bất kể sứ thần của quốc gia nào biết tin tức này cũng sẽ không vội truyền tin về nước mình, mà sẽ tự nắm giữ tình huống, ước gì xem kẻ khác sai lầm. Bản thân việc các nước cùng ra tay đã có vấn đề.”
Lâm Hồ ha ha cười:
“Vậy càng có thể là Ngưu Hữu Đạo gây ra. Nước Yến ra tay với hắn, hắn phản kích trả thù là điều rất bình thường!”
Thiệu Bình Ba xoay người chắp tay bước đi, than nhẹ một tiếng:
“Lật tay một đòn, xé nát cái võng mà nước Yến bày ra. Ngay cả nước Yến cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì hắn, các ngươi còn dám xem thường hắn?”
Lâm Hồ nhất thời không cười nổi, hai người đều biểu hiện nghiêm nghị, rốt cuộc nhận ra vì sao đại công tử nói người này rất nguy hiểm.
Hai người cũng hiểu được vì sao đại công tử lại kiêng kỵ người này nhưu vậy. Người này không có ý tốt với bên này, quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì. Xem xét lại chuyện bài đồng dao kia, e rằng đủ cho đại công tử đau đầu một trận!
Hoàng Đấu chần chờ nói:
“Đại công tử, chuyện này có quan hệ gì với hướng đi của hắn?”
Thiệu Bình Ba chậm rãi ngồi xuống chủ vị:
“Lẽ nào không quan hệ? Biết triều đình nước Yến muốn đối phó với hắn, ngươi cảm thấy hắn đi đâu an toàn nhất?”
Hoàng Đấu:
“Hoặc tìm chỗ trốn bí mật, hoặc trốn về chỗ Thương Triêu Tông.”
Thiệu Bình Ba:
“Nhưng hắn cũng không làm như thế. Biết rõ triều đình nước Yến muốn đối phó, hắn không chỉ không né mà còn chạy loạn bên ngoài, thậm chí chạy xa như vậy, tới tận nước Hàn. Hắn tới nước Hàn làm gì?”
Hoàng Đấu và Lâm Hồ nhìn nhau không nói gì, việc này thật không dễ đoán.
"Liều lĩnh nguy hiểm tiến lên, chỉ có thể nói hắn có chuyện phải làm! Hiểu rõ tiền căn, lại quan sát toàn thể thế cuộc, tất cả đều để lại dấu vết. Chúng ta đã biết năng lực của hắn, vậy hắn xuất hiện ở châu Kim tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chuyện về sau thiên hạ đều biết, Thương Triêu Tông liên hợp với châu Kim, mượn thế châu Kim gầy dựng lại quận Thanh Sơn. Vậy hắn đi châu Kim làm gì? Tám chín phần mười là hắn giúp Thương Triêu Tông thúc đẩy liên hợp với châu Kim.”
“Phụ thân ta là bộ hạ cũ của Trữ vương Thương Kiến Bá, vẫn khá quan tâm đ ến con trai của Trữ vương là Thương Triêu Tông. Nghe phụ thân nói, Hải Như Nguyệt của châu Kim đã từng có một đoạn tình yêu nam nữ cùng với Trữ vương, nhưng Trữ vương đã mất, nhắc lại tình cũ không khỏi gượng ép. Bằng vào chuyện này không đủ để Hải Như Nguyệt xuất binh chống đỡ! Chuyện liên lụy đến hai quốc gia, Hải Như Nguyệt làm như vậy là mạo hiểm. Bà ta nhất định cũng phải tính toán cho châu Kim, bằng không bà ta cũng không khống chế được châu Kim.”
“Theo lý thuyết, Thương Triêu Tông yếu thế như vậy, Hải Như Nguyệt cũng không thể xuất binh chống đỡ, cho nên muốn thuyết phục Hải Như Nguyệt hẳn là rất khó. Với năng lực du thuyết của Ngưu Hữu Đạo, hắn xuất hiện ở châu Kim cũng không lạ gì. Sự thực chứng minh, lúc trước không ai nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra, cả một châu Kim to lớn sẽ liên hợp với Thương Triêu Tông ở một khu vực nhỏ bé.”
“Nguyên nhân gì để Hải Như Nguyệt đồng ý xuất binh? Chúng ta chải vuốt mọi chuyện một lần. Ngưu Hữu Đạo thúc đẩy liên hợp. Thương Triêu Tông bên kia sắp khai chiến. Hắn không trở về giúp Thương Triêu Tông lại giết Yến sứ, gây nguy hiểm phải chạy loạn bên ngoài. Biết rõ triều đình nước Yến ra tay còn chạy về nước Hàn, chuyện này không bình thường!”
“Chuyện đáng ngờ như vậy, Ngưu Hữu Đạo còn cách gì xúc tiến liên hợp? Tại sao Hải Như Nguyệt đồng ý xuất binh? Ngưu Hữu Đạo có nói tại sao phải mạo hiểm đến nước Hàn? Nhìn thời gian, khoảng cách, đường đi tới quả thực rất chặt chẽ, mà ba điểm đáng ngờ này đều hình thành trong tình huống có điều kiện. Như vậy, chúng ta đưa điều kiện không biết vào xem lại trình tự một chút. Ngưu Hữu Đạo nói điều kiện xúc tiến liên hợp, Hải Như Nguyệt tiếp thu điều kiện xuất binh, hắn có nói đến nước Hàn sẽ có đáp án không?"